Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Tháp nói: “Tin tưởng bản thân”.

Diệp Quân gật đầu: “Được!”

Dứt lời, hắn ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu tu luyện cảnh giới Thần Đạo.

Dù thời hạn giao chiến chỉ có ba ngày, nhưng hắn có ba mươi năm trong Tiểu Tháp.

Ba mươi năm đã là đủ với hắn rồi.

Trong lúc Diệp Quân tu luyện, Ngao Thiên Thiên cũng đang tu luyện, mà mục tiêu của cô ấy cũng là cảnh giới Thần Đạo.

Nhị Nha và Tiểu Bạch vẫn rất thích Ngao Thiên Thiên, vì cô ấy không chỉ là cháu dâu mà còn là yêu thú, Nhị Nha nghĩ cô ấy là đồng loại của mình.

Vì thế Nhị Nha và Tiểu Bạch không hề keo kiệt trong việc giúp đỡ Ngao Thiên Thiên, cũng vì thế mà tu vi của Ngao Thiên Thiên luôn tăng vọt, không chỉ thế mà Nhị Nha còn giúp Ngao Thiên Thiên tăng cường thân thể. Sức chiến đấu của Ngao Thiên Thiên bây giờ vô cùng kinh khủng, có thể nói nếu Diệp Quân không sử dụng kiếm Thanh Huyên thì thật sự chưa chắc có thể thắng được cô ấy.

Lúc này, một cô gái chậm rãi đi tới.

Chính là Đạo Cổ Thụ!

Đạo Cổ Thụ nhìn Ngao Thiên Thiên đang tu luyện ở phía xa, sau đó nói: “Nhị Nha, ông nội hắn đã đến chưa?”

Khoảng thời gian này cô ấy vì cần Tiểu Bạch giúp mình chữa thương nên cũng thân thiết với Nhị Nha và Tiểu Bạch hơn.

Nhị Nha đáp: “Chưa đến”.

Đạo Cổ Thụ cau mày: “Sắp phải giao chiến rồi mà họ vẫn chưa đến ư?”

Nhị Nha liếm kẹo hồ lô, sau đó nói: “Không biết”.

Đạo Cổ Thụ trầm giọng hỏi: “Bên phía các ngươi có bao nhiêu khả năng thắng?”

Cô ấy biết người phụ nữ kia rất mạnh, nhưng nền văn minh Sâm Lâm hiện tại cũng không dễ bắt nạt.

Nhị Nha nhìn Đạo Cổ Thụ, sau đó nói: “Ngươi đưa thứ trong cơ thể mình cho ta thì ta sẽ nói với ngươi”.

Đạo Cổ Thụ lập tức sa sầm mặt.

Cô bé trước mắt vẫn còn có ý đồ với bảo vật trong người cô ấy.

Lúc trước cô ấy có thể sống sót là vì món bảo vật đó, mà cô ấy cũng che giấu nó rất kỹ, nhưng không ngờ vẫn bị hai người này phát hiện.

Khoảng thời gian này, hai người vẫn luôn ngấp nghé bảo bối của cô ấy.

Nhị Nha chợt nói: “Không cần cho chúng ta, chỉ cho chúng ta xem thử thôi cũng được”.

Đạo Cổ Thụ nhìn Nhị Nha và Tiểu Bạch, nét mặt chúng vô cùng ngây thơ và vô hại.

Đạo Cổ Thụ lắc đầu.

Không phải cô ấy hẹp hòi, mà là bảo vật đó rất quan trọng với cô ấy, nếu không có nó thì cô ấy đã chết rất nhiều lần rồi.

Nhị Nha lạnh nhạt nói: “Chúng ta không phải người xấu, ngươi không cần đề phòng chúng ta như thế, chúng ta rất ít khi cướp bóc. Nếu không tin ngươi có thể hỏi Tiểu Bạch, nó là Linh Tổ, nó không biết nói dối đâu”.

Tiểu Bạch vội vàng gật đầu, nhanh chóng vung móng vuốt.

Đạo Cổ Thụ nhìn hai đứa nhóc, không nói gì.

Nhị Nha lại nói: “Ngươi cảm thấy cháu trai ta thế nào?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK