Hoàng đế biến sắc, gọi long ấn xuất hiện trong tay rồi ấn mạnh xuống: “Trấn!”
Uỳnh!
Một luồng sáng vàng chui lên từ bên dưới, bao bọc mọi người vào trong, nhưng họ vẫn bị kiếm thế đẩy lui gần trăm nghìn trượng.
Ai nấy đều hốt hoảng.
Sắc mặt Diệp Quân trở nên trầm trọng vô cùng.
Kiếm tu!
Đây là lần đầu tiên hắn chứng kiếm một kiếm tu khác ngoài bản thân, cũng là kiếm tu mạnh nhất ngoài bản thân.
Chỉ là kiếm thế thôi mà đã khiến cường giả cảnh giới Khai Đạo phải tạm lánh.
Ánh mắt hắn nhìn Cơ Tiểu Kiếm như có lửa đốt.
Không chỉ bên Đại Chu mà cả Ác Đạo Minh cũng hoảng sợ khi bị kiếm thế đẩy đi gần trăm nghìn trượng.
Hai tay Việt Tôn siết chặt, ánh mắt nhìn chằm chằm Cơ Tiểu Kiếm.
Không chỉ Đại Chu mà bọn họ cũng đã đánh giá thấp vị Chí Thánh Đạo Giả này.
Thấp một cách nghiêm trọng!
Tâm tình bọn họ cũng phức tạp vô cùng, tự hỏi đều là cảnh giới Khai Đạo mà sao người ta lại mạnh đến vậy?
Trong lòng Ác Bà chỉ biết run rẩy khi thấy hai kiếm tu kia.
Lần đầu tiên mới biết có người mạnh đến vậy!
Có lẽ sau này nên học cách khiêm tốn hơn.
Nơi xa, Cơ Tiểu Kiếm mở mắt. Kiếm quang kéo dài vạn trượng chém về phía Diệp Thanh Thanh.
Tâm kiếm.
Ý kiếm.
Cả hai hợp nhất.
Diệp Thanh Thanh vung kiếm chém dọc rồi chém ngang.
Xoẹt!
Kiếm quang tạo thành hình chữ thập xuất hiện.
Ầm!
Hai luồng kiếm quang vừa va chạm đã nổ tung như trái phá. Cơ Tiểu Kiếm đã xuất hiện phía trên Diệp Thanh Thanh tự lúc nào, tay vác thanh cự kiếm bổ xuống.
Ruỳnh!
Nhát kiếm khiến tinh không bốc cháy rồi hóa thành tro bụi.
Tất cả đều phai mờ trong một khắc.
Kể cả ý chí, pháp tắc lẫn Đại Đạo của vũ trụ này.
Một tia ngạc nhiên cuối cùng cũng xuất hiện trong mắt Diệp Thanh Thanh. Bà ấy khẽ nâng cổ tay, đâm kiếm về trước.
Một nhát đâm vô cùng đơn giản.