Khóe miệng Nạp Lan Ca hơi cong lên!
Diệp Quân cười nói: “Có lẽ chúng ta đều yêu, hoặc có lẽ chúng ta đều không yêu, kệ nó đi! Dù sao, chỉ cần vui vẻ là được!”
Nạp Lan Ca gật đầu: “Đồng ý!”
Diệp Quân đang định nói tiếp thì đúng lúc này, một chàng trai mặc đồ trắng đột nhiên đi tới trước mặt Nạp Lan Ca.
Chàng trai mặc áo trắng khẽ hành lễ, cười nói: “Này cô gái, ta là Vương Nguyên nhà họ Vương. Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, ta đã thấy cô xinh đẹp như tiên nữ giáng trần, trong lòng ta đột nhiên nảy sinh tình yêu, không biết cô nương…”
Nạp Lan Ca đột nhiên nắm lấy tay Diệp Quân, cô nhìn thẳng vào Vương Nguyên: “Ngươi không nhìn ra bọn ta là một đôi sao? Mắt ngươi mọc ở sau mông à?”
…
Nghe Nạp Lan Ca nói vậy, khuôn mặt Vương Nguyên hơi gượng gạo.
Nhà họ Vương!
Đó là một trong hai gia tộc lớn ở thượng giới.
Hơn nữa gã còn là thế tử.
Mấy năm nay, phụ nữ mà gã muốn theo đuổi, không một ai có thể từ chối được gã.
Tại sao?
Có tiền!
Có quyền!
Có thực lực!
Tối nay là Tết thượng nguyên, gã đến đây để “săn bắt”, vừa rồi gã đã nhìn thấy Nạp Lan Ca.
Vừa thấy cô, gã khẽ cười.
Phụ nữ xinh đẹp như vậy đúng là món quà ông trời ban cho Vương Nguyên gã.
Mà bây giờ cô gái này lại từ chối gã.
Nhưng lại càng khiến gã cảm thấy có hứng thú.
Với đàn ông, cô gái có cảm giác chinh phục lại càng thú vị.
Bị Nạp Lan Ca từ chối, Vương Nguyên cũng không tức giận, gã khẽ cười: “Cô nương này, ta không có ý gì khác, chỉ muốn làm quen với cô thôi, ta…”
Diệp Quân bỗng nói: “Muội ấy không muốn làm quen với ngươi”.
Vương Nguyên quay sang nhìn Diệp Quân cười nói: “Vị công tử này xưng hô thế nào?”
Là con cháu của gia tộc lớn, tất nhiên gã sẽ không ngu ngốc đi gây thù với người khác.
Vì một khi chọc vào người không nên chọc, không chỉ bản thân gã chịu tội mà có khả năng mang họa đến cho nhà họ Vương.
Mặc dù khả năng này cực kỳ thấp.