Đoàn người đi về phía trước, không lâu sau đã đến được một vùng biển.
Ngước mắt nhìn chỉ thấy mênh mông vô tận.
Ai nấy đều nhíu mày.
Chu Phạn đi đầu cười cười cất tiếng: “Xem ra phải ngồi thuyền rồi”.
Cô ta vươn tay chỉ xuống dưới.
Những người khác nhìn theo, thấy được một con thuyền gỗ cũ kỹ nằm trên bờ. Nó không lớn không nhỏ, có thể chứa được hai mươi người.
Có người kinh ngạc thốt lên: “Sao lại có thuyền ở đây??”
Chu Phạn cười đáp: “Hẳn là có người đã qua bờ bên kia, thậm chí còn trở về”.
Đã có người đi qua!
Lời này khiến những người khác vừa ngạc nhiên vừa hoảng sợ.
Người đàn ông áo đen lên tiếng: “Chẳng lẽ chúng ta không phải những người đầu tiên sao cô nương?”
Chu Phạn lắc đầu: “Đương nhiên là không. Những trận pháp bên ngoài tuy xuất phát từ văn minh cấp bốn nhưng đạo bên trong lại hoàn toàn khác với cấm chế trong này. Nếu ta đoán không sai thì đã từng có một văn minh cấp bốn hùng mạnh đi vào nơi này, sau đó khi rời đi thì bày trận pháp để giấu nó đi”.
Diệp Quân nhìn sang với vẻ ngạc nhiên, thầm nhủ cô nàng này nhạy bén thật.
Những người khác nghe cô ta nói vậy thì tỏ ra thất vọng. Đã có người đến trước đồng nghĩa với việc họ chỉ có thể nhặt mót bảo vật mà thôi.
Chu Phạn lại cười: “Chư vị khoan hãy nản lòng, biết đâu phía trước còn điều gì bất ngờ”.
Rồi cô ta phất chiếc quạt ngọc, lật chiếc thuyền kia lại trong nước.
Mọi người lục tục bước lên.
Thuyền ra khơi, đi vào biển rộng.
Diệp Quân đứng ở đầu thuyền, đón từng làn gió biển mát rượi.
Bỗng có hương thơm thoang thoảng lẻn vào khi Chu Phạn xuất hiện cạnh bên.
Hắn mỉm cười chào hỏi: “Phạn cô nương”.
Chu Phạn đáp lễ: “Dường như Diệp công tử không có hứng thú với những món đồ nơi đây?”
Diệp Quân: “Không hẳn. Ta rất thích cái cây hoàng kim kia, cũng có thể mua, chỉ là ta thấy không đáng mà thôi”.
Có Tháp gia với kiếm Thanh Huyền trong tay, hắn còn cần gì quan tâm đến thần vật khác?
Với hắn, Tổ Mạch quan trọng hơn nhiều.
Chu Phạn cong môi mỉm cười, không bình luận gì thêm.
Không lâu sau, con thuyền quành đến sau một ngọn núi nhỏ. Đập vào mắt là dãy núi liên miên bất tận, không nhìn thấy điểm cuối. Trên vách đá sừng sững là vô số dòng suối nhỏ như những con rồng uốn lượn về biển, trông hùng vĩ vô cùng.
Trời âm u.
Nước mờ đục.
Một bầy chim ba chân không biết từ đâu bay đến vờn quanh trên đầu họ, kêu lên những tiếng thê lương.
Làm ai nấy đều sinh lòng cảnh giác.