Không gian xung quanh Diệp Quân vỡ vụn.
Diệp Quân biến mất tại chỗ, rồi xuất hiện trước mặt Diệp Quan Chỉ. Diệp Quan Chỉ hơi nheo mắt, lùi về phía sau một bước, văn vực lại xuất hiện.
Nhưng lúc này, Diệp Quân lại chém liên tiếp mười nhát kiếm.
Rắc!
Một góc của văn vực bị xé rách.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Quan Chỉ và giọng nói bí ẩn cùng nói: “Dĩ Điểm Phá Diện!”
Giọng nói bí ẩn nói: “Thiên tài hiếm có, kiếm tu trời sinh!”
Tiểu Tháp cười lớn: “Ta dạy tốt thật! Ta thật tài giỏi, ha ha ha…”
Giọng nói bí ẩn: “…”
“Dĩ Điểm Phá Diện”.
Diệp Quan Chỉ nhìn Diệp Quân, ánh mắt lóe lên vẻ kinh hoàng và ngạc nhiên, người đàn ông trước mặt này yêu nghiệt quá, quả là kỳ tài.
Diệp Quân ở một bên hít sâu một hơi, thật ra lúc nãy hắn cũng vừa nghĩ ra ý nghĩ kỳ quái, tốc độ của mình nhanh như vậy tại sao không tập trung sức mạnh lại một chỗ?
Thế nên hắn muốn thử xem.
Nhưng hắn lại không ngờ, vừa thử thì lại thấy uy lực mạnh như thế.
Tập hợp sức mạnh lại một chỗ, Dĩ Điểm Phá Diện.
Diệp Quan Chỉ bước đến trước mặt Diệp Quân, cô ấy cười nói: “Chiêu vừa rồi là người khác dạy cho công tử sao?”
Diệp Quân lắc đầu: “Chỉ là ta bỗng nghĩ ra thôi, thế là muốn thử xem”.
Nghe vậy, Diệp Quan Chỉ lập tức khen ngợi: “Diệp công tử, công tử đúng là kỳ tài”.
Diệp Quân khẽ cười, hơi ngượng sờ đầu, sau đó nghiêm túc nói: “Không có, cô mới lợi hại, văn vực của cô rất mạnh”.
Hắn không hề nói dối, văn vực đó của Diệp Quan Chỉ vô cùng đáng sợ, hắn cũng bị áp chế sau khi cô ấy xuất chiêu.
Mặc dù bị áp chế nhưng hắn cảm thấy càng phấn khích.
Đây mới là cường giả thật sự.
Đánh nhau với cô ấy đúng là sảng khoái.
Diệp Quân nhắm mắt lại, thầm nói: “Tháp gia, ta muốn…”
Muốn nói lại thôi.
Tiểu Tháp tò mò hỏi: “Ngươi muốn gì?”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Ta muốn khoe khoang một chút”.
Tiểu Tháp: “…”
Diệp Quân thấp giọng thở dài: “Người có tài trong thế hệ trẻ này quá ít, ta muốn bị người khác áp chế để đánh, ta muốn bị treo đánh, ta rất muốn bị đánh bại, thật đấy”.
Tiểu Tháp lặng thinh không nói.
Nó nghĩ đến một người.
Tiêu Dao Tử bất khả chiến bại.