Đi bê gạch?
Nếu thực sự không tìm được cách nào thì chỉ có thể đi bê gạch thôi.
Không thể ăn vạ mãi ở nhà người ta được, đúng không!
Tất nhiên, khi đến đây, Diệp Quân sẽ không tiếp tục coi mình là vua của vũ trụ Quan Huyên để tiếp tục sĩ diện, làm người cần phải nhìn rõ hiện thực.
Nghĩ tới đây, những phiền muộn trong khoảng thời gian này chợt tan biến sạch sẽ, tâm tình Diệp Quân như sáng trong hẳn lên. Hắn nhìn Mộc Uyển Du, nói: “Mộc cô nương, làm phiền cô rồi. Cô đi nghỉ sớm nhé”.
Nói xong, hắn quay người trở lại sofa.
Mộc Uyển Du đứng ở cửa phòng ngủ nhìn theo một lát rồi mới đóng cửa, về giường. Cô ấy nhìn cây búa trên tay, lắc đầu cười khẽ rồi đặt sang một bên.
Tắt đèn, đi ngủ.
Trên sofa, Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt.
Ngủ thôi!
…
Ở một nơi nào đó, ven hồ nước, một người đàn ông áo trắng cùng một người phụ nữ váy trắng đang chậm rãi bước đi.
Người phụ nữ váy trắng nói: “Nó tới rồi”.
Người đàn ông áo trắng gật đầu: “Ta biết”.
Người phụ nữ váy trắng hỏi: “Hiện giờ tình cảnh của nó có vẻ gian nan, có cần phải…”
Người đàn ông kia khẽ cười, nói: “Không vào phàm trần, làm sao nhập Thần!”
Sáng sớm hôm sau.
Diệp Quân mở mắt ra, tia ánh sáng chiếu vào từ bên cửa sổ rọi lên người hắn, nắng buổi sáng không chói mắt, ngược lại ấm áp, rất thoải mái.
Diệp Quân khẽ cười.
Lần đầu tiên hắn ngủ lâu như thế.
Ở vũ trụ Quan Huyên mỗi ngày không phải đánh nhau thì là trên đường đi đánh nhau.
Thật sự rất mệt mỏi.
Đến đây, mặc dù không còn tu vi nữa nhưng lòng hằn lại bình yên hơn bao giờ hết.
Có đôi khi cuộc sống bình thường cũng rất tốt.
Diệp Quân hất chăn ra, ngồi dậy vươn vai, cả người cực kỳ thoải mái.
Dường như nghĩ đến điều gì đó, Diệp Quân xoay người nhìn sang phòng của Mộc Uyển Du, hắn bước đến trước cửa phòng cô ấy rồi nhẹ nhàng gõ cửa, nhưng không ai trả lời.
Đi rồi à?
Diệp Quân nhìn xung quanh, cuối cùng hắn đưa mắt nhìn chiếc bàn cách đó không xa, trên bàn có một bát mì, một ly sữa, dưới ly sữa có hai tờ tiền Hoa Hạ và một chiếc chìa khóa.
Diệp Quân bước đến trước bàn ăn rồi ngồi xuống, hắn cũng không khách sáo nhanh chóng ăn sạch hết bát mì trước mặt, sau đó uống hết ly sữa, cuối cùng hắn cầm lấy chìa khóa, thu dọn bát đũa rồi đi ra ngoài.
Vừa mở cửa ra, hắn sửng sốt, trước mặt hắn là một cô gái.