Ông ta đang chờ xem có tên ngu ngốc nào ra tay trước, thăm dò thanh niên kia thế nào đã.
Tiếc rằng đợi mãi cũng không thấy tên nào.
Chẳng lẽ cứ thế mà đi?
Ông ta không cam tâm. Dù gì cũng đã đến đây rồi, ít nhất phải kiếm chác chút lợi lộc rồi mới đi.
Nhưng ra tay ư?
Đương nhiên không được.
Vốn ông ta còn tự tin vô cùng, vì vậy còn định mạo hiểm, thử đánh lén chết hắn rồi chuồn đi nhận thưởng.
Dù gì Diệp Quân mới chỉ có mười phần thần tính, khác gì vặt cổ con gà đâu?
Nhưng khi thấy Đại Chu lấy ra lửa Thiên Hành, ông ta đã hoàn toàn từ bỏ kế hoạch này.
Đó là lửa Thiên Hành!
Mẹ nó chứ.
Không ngờ thằng này có chống lưng.
Thật ra ông ta cũng đã nhìn ra, người vừa trẻ vừa mạnh như Diệp Quân mà không có ai nâng đỡ thì có quỷ mới tin, chỉ là không biết ô dù của hắn mạnh đến đâu.
Sự xuất hiện của lửa Thiên Hành đã khiến ông ta câm lặng.
Chắc cái chống lưng này mạnh hơn cả ông ta.
Động thủ ư?
Hạ sách.
Nhưng cứ đợi mãi thế này thì cũng mệt cả người.
Mấy thằng ngu đâu rồi?
Sao không đứa nào xuất hiện?
Sao không ai ra thử vị Diệp công tử này đi?
Đợi mãi đợi mãi, ông ta sắp không nhịn được nữa rồi.
Đúng lúc này, thời không gần đó chợt nổi gợn sóng khi một người đàn ông bước ra.
Người này mặc áo khoác đen như mực, sống lưng thẳng như một cây thương, nét mặt mang theo sát khí vô hình, tạo cảm giác áp bách.
Thiên Xích cười nói: “Ra là Binh chủ”.
Binh chủ hỏi thẳng: “Sao còn chưa ra tay?”
Thiên Xích tỉnh bơ: “Ta là quái nhân Thiên Xích, không phải thằng ngu, cảm ơn”.
Binh chủ lại nói: “Chỉ là một ngọn lửa thôi, có gì phải sợ?”
Thiên Xích cười khẩy: “Vậy ông đi mà đánh”.
Binh chủ thở dài: “Ông không được, ta không được, kẻ khác cũng không được. Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn?”
Thiên Xích nhìn xuống bầu trời Hoàng thành Đại Chu, nơi đốm lửa Thiên Hành còn đang lơ lửng. Nó thoạt nhìn chỉ như một ngọn lửa thông thường, không có tí năng lượng nào, tựa như gió thổi cũng có thể dập tắt.