Diệp Quân quay nhìn Tiểu Bạch, có bảo vật hay không, Tiểu Bạch biết rõ nhất.
Tiểu Bạch nhảy xuống, đặt móng xuống mặt đất, lát sau, mắt nó sáng lên, vung móng một cái.
Ầm ầm!
Trong khoảnh khắc, từ địa cung sâu thẳm dưới lòng đất, những tiếng động rầm rập liên tục truyền lên, như là có thứ gì muốn lao ra.
Thấy thế, Nguyệt Già trợn mắt khiếp sợ, nàng ta không ngờ rằng cục bông bé nhỏ kia lại là một Linh Tổ.
Từ nơi sâu thẳm trong lòng đất, những tiếng động ầm ầm không ngừng truyền ra, nhưng vật kia vẫn không lao lên được.
Tiểu Bạch cau mày.
Bấy giờ, Nguyệt Già mới cười nói: “Đạo cung này từng bị chủ nhân bút Đại Đạo phong ấn, bảo vật bên trong không ra được đâu”.
Tiểu Bạch trừng mắt nhìn nàng ta, sau đó lại nhìn về phía Nhị Nha cùng Mộ Niệm Niệm.
Mộ Niệm Niệm quay đầu nhìn Diệp Quân, Diệp Quân cân nhắc đôi chút rồi nói với Nguyệt Già: “Nguyệt Già tiền bối, chúng ta xuống Đạo cung chứ?”
Nguyệt Già cười bảo: “Đương nhiên có thể đi, nhưng chỉ hai người chúng ta đi thôi”.
Diệp Quân chau mày.
Nguyệt Già nghiêm túc giải thích: “Diệp công tử, Đạo cung này là nơi mai táng toàn bộ bảo vật của Đạo Tông ta, nếu mang cả Linh Tổ của ngươi vào, chỉ sợ nó sẽ cuỗm hết toàn bộ thần vật của chúng ta đi mất. Cho nên, không thể mang nó theo”.
Tiểu Bạch đứng bên nghe thấy thế thì giận dữ vô cùng, móc ra một quả bom cực lớn, mẹ nó, đã thế thì hủy diệt đi!
Nó không hề chần chừ một giây, lấy ra liền ấn nút.
Thấy thế, Diệp Quân tức thì biến sắc, vội lùi về sau, nhưng ngay lúc này, Mộ Niệm Niệm đã cản Tiểu Bạch lại.
Tiểu Bạch ôm đầu Mộ Niệm Niệm ra sức cọ xát một chốc, vừa cọ vừa chỉ chỉ vào Nguyệt Già, vẻ tức muốn chết.
Bỏ lại Tiểu Bạch?
Tất nhiên Diệp Quân sẽ không đồng ý, hắn đang định nói gì thì Mộ Niệm Niệm đã cười cười, ngắt lời: “Con cứ đi đi”.
Diệp Quân nhìn Mộ Niệm Niệm, sắc mặt lộ vẻ khó hiểu.
Mộ Niệm Niệm cười nói: “Chỉ con với Nguyệt Già cô nương đi thôi”.
Diệp Quân còn muốn nói gì, Mộ Niệm Niệm lại thêm một câu: “Bọn ta đi chỗ khác dạo chơi một lát, xong việc sẽ tới đón con, tự con phải cẩn thận”.
Nói đoạn, bà ấy dẫn theo Nhị Nha cùng Tiểu Bạch bay về phía chân trời.
Diệp Quân nghi hoặc nhìn theo.
Nguyệt Già cũng nhìn theo bóng Mộ Niệm Niệm giây lát rồi cười nói: “Diệp công tử, chúng ta đi thôi”.
Nói xong, nàng ta không chờ Diệp Quân đáp lại, cuốn theo hắn biến mất khỏi chỗ cũ.
Trên đám mây nơi chân trời, Nhị Nha đang nhìn xuống: “Mộ Niệm Niệm cô nương, người kia có tâm cơ quá sâu sắc, nàng ta sẽ tính kế với tên nhóc này mất”.