Phía trước Diệp Quân, hai tay Nam Huyền bịt chặt cổ họng đang không ngừng phun máu của mình, hắn ta không thể tin nổi nhìn Diệp Quân, khàn giọng nói: “Ngươi… kiếm tu… đánh lén… không có võ đức…”
Vù!
Lại một thanh khí kiếm nữa đâm xuyên giữa ấn đường Nam Huyền!
Nam Huyền lập tức ngã ra sau!
Nhát chém bồi!
Diệp Quân khẽ lắc đầu: “Viện trưởng đã nói bắt đầu rồi, do ngươi lo nói nhảm, trách được ta sao?”
Đối với hắn, nói nhảm trước khi đánh nhau là một hành động cực kỳ cực kỳ ngu xuẩn!
Diệp Quân bước tới trước mặt Nam Huyền, sau đó lục soát người hắn ta. Lúc soát ra được hai viên đan dược cùng chiếc áo giáp Huyền Quy kia, hai mắt hắn chợt sáng lên, vội thu những thứ kia vào!
Phát tài rồi!
Hắn không lựa chọn đại chiến mấy trăm hiệp với đối phương, vì không cần thiết.
Chuyện một nhát kiếm có thể giải quyết được thì sao phải tốn sức, tốn thời gian?
Hành sự khiêm tốn!
Giết người khoa trương!
“Kiếm tu! Hắn là kiếm tu!”
Lúc này, bỗng một ai đó hô lên!
Nhất thời, tất cả mọi người đều hoàn hồn!
Đây là kiếm tu!
Mọi người lại một phen nhốn nháo!
Thật khó tin!
Diệp Quân không quan tâm, hắn bay tới trước mặt Nạp Lan Ca, giơ tay trái ra: “Kiếm đâu!”
Vù!
Kiếm Hành Đạo chợt bay ra, sau đó lượn một đường tuyệt đẹp trong không trung, cuối cùng vững vàng đáp dưới chân hắn.
Diệp Quân đứng trên kiếm Hành Đạo, sau đó giơ tay phải ra với Nạp Lan Ca.
Nạp Lan Ca nhìn hắn, cười mỉm rồi đặt tay phải của mình lên tay Diệp Quân, sau đó cô bước lên kiếm Hành Đạo.
Tay trái Diệp Quân khẽ nâng eo Nạp Lan Ca, tay phải chỉ đạo kiếm: “Đi!”
Vù!
Kiếm Hành Đạo hoá thành một đạo kiếm quang bay thẳng lên trời, xuyên phá tầng mây.
Ở dưới mọi người cùng nhìn lên trời, trong mắt những cô gái toàn là sự ngưỡng mộ.
Tiêu Qua đứng một bên nhìn đường chân trời, khẽ nói: “Ra vẻ quá đi!”
Trên đài sinh tử, Nam Huyền lẳng lặng nằm đó, máu nơi cổ họng vẫn không ngừng phun ra.
Bốn bề tịch mịch!
Vốn tưởng đây sẽ là một trận đại chiến đỉnh cao, nhưng chẳng thể nào ngờ được, nó lại kết thúc thế này!