Diệp Quân im lặng.
Người đàn ông cất kiếm rồi bảo: “Tốc độ chậm”.
Dq gật đầu.
Người đàn ông lại nói: “Có biết chậm bao nhiêu không?”
Diệp Quân chần chừ một chút rồi đáp: “Một chút xíu”.
Người đàn ông lắc đầu: “Chậm một vạn tám nghìn dặm”.
Diệp Quân sửng sốt.
Người đàn ông uống một hớp rượu rồi nói tiếp: “Nhìn như chỉ chậm một chút nhưng thực ra kiếm của ngươi còn lâu mới khiến ta bị thương được. Khoảng cách này ngươi không thể cảm nhận được, là do thực lực hiện tại của ngươi còn kém ta quá xa, khoảng cách quá xa nên ngươi không thể nhìn thấy”.
Nói xong ông ta nhìn Diệp Quân: “Dùng kiếm mạnh nhất của ngươi đi”.
Diệp Quân hỏi: “Mạnh nhất?”
Người đàn ông gật đầu.
Diệp Quân nắm chặt tay.
Ầm ầm!
Hai luồng sức mạnh huyết mạch tuôn trào trong cơ thể hắn, cùng lúc đó sau lưng hắn chợt xuất hiện một bức tượng thần hai huyết mạch, trong tay cầm một thanh kiếm màu đỏ máu, nhưng không phải kiếm Thanh Huyên.
Bức tượng thần bất chợt giơ kiếm lên chém về phía người đàn ông.
Khi kiếm hạ xuống, cả thời không đều trở nên hư ảo.
Nhưng lúc này, người đàn ông lại phất tay áo, một luồng kiếm quang chợt lóe lên.
Bùm!
Pho tượng thần huyết mạch vỡ tan, hóa thành vô số mảnh vỡ rồi bay ra tứ phía, nhưng huyết mạch vẫn không bị tiêu diệt.
Diệp Quân ngơ ngác đứng tại chỗ.
Người đàn ông nhìn hắn: “Có biết vì sao lại như vậy không?”
Diệp Quân thành thật đáp: “Là do tiền bối quá mạnh”.
Người đàn ông cười: “Ngươi nói vậy có khác gì không nói không?”
Diệp Quân hơi cúi người: “Mong tiền bối dạy bảo”.
Người đàn ông uống một ngụm rượu nữa rồi nói: “Lý tưởng kiếm đạo của ta chưa chắc đã hợp với ngươi, nhưng ngươi có thể học hỏi tham khảo. Lý tưởng kiếm đạo của ta thuần khiết, tối đa. Tốc độ tối đa, sức mạnh tối đa, ngoài ra không có bất kỳ ngoại lực nào nữa, một chữ thôi, thuần khiết”.
Diệp Quân lưỡng lự rồi sửa lại: “Hai chữ”.
Người đàn ông vung kiếm lên.
Rầm!
Diệp Quân bị hất văng ra cả vạn trượng, thịt trên vai bị chém rách.
Người đàn ông nhìn Diệp Quân: “Nói hay lắm”.