Sậu Nguyên khẽ gật đầu: “Cậu Diệp cũng không cần quá lo lắng, nếu ban đầu chủ nền văn minh bọn ta đã có thể đưa cổ tự này ra khỏi nơi đó, vậy thì chứng tỏ chắc chắn ông ấy đã giải quyết nguy hiểm ở đó, thế nên chúng ta đi chuyến này chỉ cần cẩn thận là được”.
Diệp Quân gật đầu: “Chỉ đành thế thôi”.
Dứt lời, hắn nhìn xung quanh, vừa định rời đi thì đúng lúc này, một luồng khí tức bí ẩn bỗng vây chặt lấy hắn. Diệp Quân nhíu mày, sau đó nói: “Chỉ đi ngang qua”.
Đi ngang qua!
Một lúc sau, khí tức bí ẩn đó bỗng biến mất.
Diệp Quân quay đầu lại nhìn mấy người Sậu Nguyên: “Còn một chuyện nữa, làm sao mới có thể giúp các ông nâng cao thực lực?”
Hắn nhận ra sức chiến đấu của đám người Sậu Nguyên cực kỳ hung hãn, nếu có thể tiến lên thêm một bậc nữa thì sẽ giúp ích rất nhiều cho hắn và vũ trụ Quan Huyên.
Sậu Nguyên trầm giọng nói: “Thôn phệ là cách tiến bộ nhanh nhất với bọn ta vì bọn ta có một bí pháp, có thể thôn phệ sinh linh và bản nguyên của một thế giới để tăng thực lực của mình. Nhưng…”
Nói đến đây, ông ta nhìn Diệp Quân, sau đó lại nói: “Nếu bọn ta đã đi theo cậu Diệp thì dĩ nhiên bọn ta phải tuân theo quy tắc của cậu Diệp, cậu Diệp nói thế nào, bọn ta sẽ làm thế đó”.
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Nếu cổ tự này tái sinh Tiên Đạo Thụ, quả trên Tiên Đạo Thụ có giúp ích gì cho các ông không?”
Sậu Nguyên trầm giọng nói: “Giúp ích rất nhiều”.
Diệp Quân hơi tò mò: “Rất nhiều?”
Sậu Nguyên gật đầu: “Đúng thế, ở nền văn minh bọn ta năm đó, người bình thường không thể dùng đến quả Tiên Đạo này, vì nó vô cùng trân quý, chỉ có yêu nghiệt đỉnh cấp và thiên tài mới có thể thưởng thức, vì bên trong nó có chứa thần lực vĩnh hằng trong truyền thuyết…”
Diệp Quân hơi tò mò: “Sức mạnh vĩnh hằng?”
Sậu Nguyên khẽ gật đầu: “Một loại sức mạnh đáng sợ trong truyền thuyết, chẳng những có thể cải thiện thể chất và huyết mạch, mà còn có thể thay đổi thần hồn, hơn nữa còn có thể tăng tu vi cá nhân…”
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Vậy phải nghĩ cách để cổ tự này tái sinh lại trên Tiên Đạo Thụ, đi thôi”.
Dứt lời, hắn thu mấy người Sậu Nguyên vào trong Tiểu Tháp, sau đó ngự kiếm bay lên, biến mất khỏi đó.
Trên một đỉnh núi tuyết nào đó, băng tuyết rít gào, tàn phá trời đất, mở mắt ra là không nhìn thấy mọi thứ.
Trên đỉnh núi phủ đầy tuyết trắng, một người đàn ông áo bào đen ngồi xếp bằng trên mặt đất, quanh người y toát ra sức mạnh của chín pháp tắc Đại Đạo.
Ngay cả gió và tuyết xung quanh khi đến gần vị trí của y cũng đều biến mất không một dấu vết.
Người này chính là Diệp Khải.
Cũng không biết qua bao lâu, Diệp Khải chậm rãi mở hai mắt ra, xòe tay ra, bỗng chốc một phù ấn Đại Đạo bí ẩn xuất hiện trong tay y, y lật nhẹ một cái, tất cả gió tuyết ở đó lập tức đóng băng.
Cảnh giới Thần Đạo.
Diệp Khải hít sâu một hơi, sau đó lật bàn tay lại đè xuống dưới, thoáng chốc gió và tuyết lại rít gào.
Thấy thế, ánh mắt Diệp Khải hiện lên vẻ phấn khích.