Hai thanh kiếm vừa tiếp xúc với nhau, nơi bọn họ đang đứng đã bị nhấn chìm trong vô số mảnh vụn kiếm quang.
Không ai thấy được chuyện gì đang xảy ra, có dùng thần thức tiếp cận cũng bị kiếm thế chém vỡ.
Diệp Quân mở to mắt mà nhìn, không khỏi lo lắng trước sức mạnh của nữ kiếm tu áo đỏ kia.
Các cường giả Đại Chu cũng thấp thỏm không kém.
Nếu kiếm tu đứng sau Diệp Quân thất bại thì Đại Chu chỉ còn nước diệt vong.
Có thêm được khí vận thì đã sao? Chẳng lẽ không thể bị đập nát lần nữa?
Trận chiến này liên quan đến tồn vong của Đại Chu.
Người bình tĩnh nhất là Nhất Niệm.
Cô ta không quan tâm thắng thua. Trừ người phụ nữ váy trắng với kiếm tu áo bào trắng ra, những người khác đánh nhau cứ như đang chơi đồ hàng.
Người của văn minh Thiên Hành cũng rất ít khi đánh nhau, bình thường đều dùng lửa đốt.
Ta một nhúm, ngươi một nhúm.
Uỳnh!
Đúng lúc này, có sức mạnh kiếm đạo khổng lồ bùng nổ ở khu vực kia. Đất trời, tinh hà, vũ trụ chao đảo khi những âm thanh như sấm dậy nổ ra.
Ầm!
Kiếm khí ở thời không nơi ấy phát nổ như pháo hoa.
Kiếm khí tản đi.
Diệp Thanh Thanh và Cơ Tiểu Kiếm đứng đối mặt nhau.
Ai thắng? Ai thua?
Các cường giả Đại Chu lẫn Ác Đạo Minh đều vô cùng hồi hộp.
Diệp Quân cũng cuống quít hỏi: “Tháp gia, chẳng lẽ Diệp Thanh Thanh cô cô lại thua?”
Tiểu Tháp: “Ta không muốn nói chuyện”.
Diệp Quân: “…”
Đúng lúc này, dị biến xảy ra. Có khí tức hủy thiên diệt địa ùa tới từ nơi xa xôi.
Đám Việt Tôn tỏ ra mừng rỡ vô cùng.
Đến rồi!
Mà khí tức đáng sợ ngần này.
Chỉ có thể là một Chí Thánh Đạo Giả.
Ngược lại, bên Đại Chu mặt cắt không còn hột máu.