Còn người phụ nữ trước mắt đầy suy nghĩ xấu xa, lúc nào cũng nghĩ cách hãm hại người khác.
Diệp Quân hơi do dự, trực giác nói cho hắn biết không thể cho mượn Tiểu Tháp.
Tiểu Tịnh nói: “Ta chỉ muốn mượn xem thử…”
Bà ấy nhìn Diệp Quân: “Con nghĩ ta thèm muốn tháp của con sao?”
Diệp Quân cười: “Con không nghĩ vậy…”
Tiểu Tịnh nheo mắt cười, sau đó đưa tay phải ra.
Cứ như vậy, Diệp Quân không thể từ chối, đành phải đưa Tiểu Tháp cho Tiểu Tịnh.
Tiểu Tịnh nhìn Tiểu Tháp trong tay, mỉm cười: “Ta nghiên cứu một thời gian rồi sẽ trả lại cho con”.
Nói xong bà ấy cất Thiểu Tháp đi.
Diệp Quân do dự nói: “Cô cô, cả đoạn đường này con đều nhờ vào Tháp gia…”
Hắn rất muốn nói cô cô mau trả lại cho hắn đi.
Đương nhiên hắn không hề nói dối, thời gian qua, có thể đi tới giờ đều là nhờ công lao lớn của Tháp gia.
Mỗi vết thương có thể lành nhanh như vậy đều là nhờ Tháp gia.
Tiểu Tịnh cười nói: “Cô cô biết con vất vả, con yên tâm, từ giờ, cô cô sẽ che chở cho con, con chỉ cần nằm yên một chỗ là được”.
Diệp Quân nhìn Tiểu Tịnh, không nói gì.
Vị cô cô này trông hơi bất thường.
Lúc này, Tiểu Tịnh nhìn về phía xa, cười nói: “Chúng ta sắp tới Quá Khứ Tông rồi”.
Diệp Quân hỏi: “Trước đây cô cô từng tới Quá Khứ Tông rồi sao?”
Tiểu Tịnh lắc đầu: “Chưa từng”.
Bà ấy nhìn Diệp Quân, nói: “Người phụ nữ kia rất lợi hại, ta không đánh lại nổi”.
Diệp Quân nói: “Lần này chúng ta tới Quá Khứ Tông, nắm chắc mấy phần thắng?”
Tiểu Tịnh không nghĩ nhiều đáp: “Mười phần!”
Mười phần!
Diệp Quân hơi bất ngờ, hỏi: “Phần thắng ở đâu?”
Tiểu Tịnh cười nói: “Con không cần lo lắng, tất cả đã có ta lo liệu, con chỉ cần đi theo ta. Ta sẽ không để con chịu thiệt”.
Diệp Quân không nói gì.
Vị cô cô này giống như đang lừa hắn?
Chắc không phải đâu nhỉ!
Dù sao đây cũng là cô cô của hắn.
Cô cô!
Hai chữ này vô cùng cao cả trong lòng hắn.
Bởi vì những vị cô cô mà hắn từng gặp đều rất tài giỏi, hơn nữa còn rất đáng tin cậy.
Có phải hắn nghĩ nhiều quá rồi không?
Nghĩ vậy, Diệp Quân lắc đầu cười.