Lúc này một giọng nói bỗng vang lên: “Tiểu sư đệ”.
Diệp Quân quay đầu lại nhìn, có một cô gái đứng ở cách đó không xa, chính là Nam Lăng Nhất Nhất.
Hôm nay Nam Lăng Nhất Nhất mặc một chiếc váy hình sông nước, hai tay cô ấy để ở sau lưng, nhìn Diệp Quân, khuôn mặt rạng rỡ nụ cười.
Diệp Quân bước đến trước mặt Nam Lăng Nhất Nhất, cười nói: “Nhất Nhất sư tỷ”.
Nam Lăng Nhất Nhất oán trách: “Về rồi cũng không đến tìm gặp ta?”
Diệp Quân cười nói: “Đang định đi tìm tỷ đây”.
Nam Lăng Nhất Nhất cười nói: “Thật à?”
Diệp Quân gật đầu: “Thật mà”.
Nam Lăng Nhất Nhất chớp mắt: “Có phải đệ đã đến tộc Thiên Long không?”
Diệp Quân ngạc nhiên.
Nam Lăng Nhất Nhất nói: “Nhìn đệ buồn bực không vui, sao nào, chưa làm hòa với Thiên Thiên cô nương à?”
Diệp Quân gật đầu.
Nam Lăng Nhất Nhất lắc đầu: “Đệ là một tên ngốc”.
Diệp Quân nhìn Nam Lăng Nhất Nhất, khó hiểu.
Nam Lăng Nhất Nhất nhìn Diệp Quân đầy vẻ khó hiểu trước mặt, cô ấy thấp giọng thở dài: “Thiên Thiên cô nương thích đệ, đệ biết không?”
Diệp Quân gật đầu.
Nam Lăng Nhất Nhất lại nói: “Nhưng đệ lại kết hôn với Nạp Lan cô nương”.
Diệp Quân không nói gì.
Nam Lăng Nhất Nhất nhìn Diệp Quân: “Bây giờ đệ đi tìm cô ta, đệ bảo cô ta đối mặt với đệ thế nào? Lẽ nào muốn cô ta nói cho đệ rằng Diệp Quân công tử, không sao cả, ta sẵn sàng làm vợ hai của ngươi?”
Diệp Quân không nói gì.
Nam Lăng Nhất Nhất cười nói: “Với tính cách của đệ, chắc chắn cũng không nói được mấy lời này, mà cô ta thấy đệ im lặng chắc chắn chỉ càng nghĩ càng tức, sẽ không vui vẻ với đệ được rồi”.
Diệp Quân do dự, sau đó nói: “Vậy tỷ nghĩ ta nên làm thế nào?”
Nam Lăng Nhất Nhất cười nói: “Vậy đệ phải nói cho ta biết suy nghĩ thật của đệ”.
Diệp Quân hơi khó hiểu: “Suy nghĩ thật ư?”
Nam Lăng Nhất Nhất nghiêm túc nói: “Đúng thế, đệ có thích Thiên Thiên cô nương không?”
Diệp Quân sửng sốt.
Nam Lăng Nhất Nhất bỗng giơ ngón tay lên chỉ vào Diệp Quân, khẽ quát: “Không cho phép trốn tránh, thành thật nói cho ta biết”.
Diệp Quân không do dự gật đầu.
Nam Lăng Nhất Nhất lại nói: “Đệ thích Thiên Thiên cô nương, sau đó lại thích Nạp Lan cô nương, có phải không?”