Diệp Quân ngạc nhiên.
Tuế Tuế bất thình lình xuất hiện trước mặt khiến hắn biến sắc. Kiếm ý xông ra từ trong cơ thể, biến thời không xung quanh thành những ô vuông.
Chồng thời không.
Nén thời không.
Hắn không dám xem thường quan chấp hành đứng đầu của văn minh Thiên Hành, vừa ra tay đã dùng toàn bộ sức mạnh.
Tuế Tuế lại không có động tác gì, chỉ khi thời không nén bộc phát ra sức mạnh mới trở tay vung kiếm.
Xoẹt!
Một nhát kiếm đơn giản lại khiến sức mạnh kia vỡ nát. Mũi kiếm đâm vào thời không bị nén khiến nó chấn động rồi vỡ toang.
Diệp Quân hốt hoảng, đang muốn lùi lại nhưng không kịp, một thanh kiếm đã đâm vào ngực hắn.
Uỳnh!
Cả người hắn cứng đờ, kiếm ý tán loạn.
Tuế Tuế xoay nhẹ tay phải. Sự sống trong cơ thể Diệp Quân trôi đi cuồn cuộn, linh hồn cũng đang dần biến mất.
Đây là cảm giác khi cái chết ập đến
Đã rất lâu rồi hắn chưa có được.
Diệp Quân đương nhiên không cam lòng chịu chết, siết tay khởi động ba loại huyết mạch Phong Ma, Phàm Nhân và Viêm Hoàng. Nhưng khi chúng vừa tuôn trào, bàn tay cầm kiếm của Tuế Tuế ấn về trước.
Phập!
Thân kiếm ngập sâu thêm vài tấc.
Uỳnh!
Ba loại huyết mạch bị áp chế hoàn toàn.
Đồng tử Diệp Quân rụt lại.
Tuế Tuế buông kiếm. Diệp Quân ngã xuống bất động.
Huyết mạch bị áp chế.
Kiếm ý bị áp chế.
Mọi loại sức mạnh đều vô dụng.
Đây là tuyệt vọng.
Lần đầu tiên hắn được nếm trải.
Mọi con bài tẩy đều vô dụng.
Diệp Quân nằm rạp dưới đất, kiếm cắm vào ngực. Hắn thử sử dụng Kiếm Ý Vô Địch nhưng cả nó lẫn huyết mạch đều bị áp chế ngay khi vừa xuất hiện.
Giãy giụa chỉ là phí công.
Mình sẽ chết đi thế này ư?
Ánh mắt hắn dần tan ra.
Có cam tâm không?