Diệp Quân híp mắt lại: “Một đốm lửa?”
Đạo Cổ Thụ gật đầu, hình như nhớ lại chuyện quá khứ, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi: “Bọn ta gọi nó là lửa Thiên Hành, khi ngọn lửa đó đến nền văn minh vũ trụ của bọn ta, nền văn minh Quy Nhân của bọn ta cũng sẽ bị hủy diệt cùng với nó. Ngay lúc đó, các cường giả đỉnh cấp của bọn ta cũng chẳng có sức chống trả khi đứng đối diện ngọn lửa đó, đều bị tiêu diệt…”
Diệp Quân lặng thinh một lúc, sau đó nói: “Vũ trụ nguy hiểm thật”.
Đạo Cổ Thụ khẽ gật đầu: “Vào thời khắc cuối cùng, bọn ta mới hiểu nền văn minh Quy Nhân nhỏ bé như thế nào, nhưng đã muộn rồi”.
Nói đến đây cô ấy nhìn Diệp Quân: “Nếu các ngươi đang thám hiểm ở bên ngoài vũ trụ, ta đề nghị các ngươi không nên làm thế vì nếu gặp phải nền văn minh khác mạnh hơn thì đó sẽ là tai họa với các ngươi”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi, đến lúc đó ta sẽ bàn lại chuyện này với mẹ ta, để bà ấy sau này cố gắng dẫn theo cha ta khi đi thám hiểm các nền văn minh”.
Đạo Cổ Thụ nói: “Cha ngươi mạnh lắm à?”
Diệp Quân cười nói: “Mạnh hơn ta một chút”.
Đạo Cổ Thụ lắc đầu: “Thế thì toang rồi”.
Diệp Quân: “…”
Thần Kỳ ở một bên cười nói: “Thật ra Diệp công tử cũng không yếu mà”.
Đạo Cổ Thụ nhìn Diệp Quân: “Còn phải xem đấu với ai, ở đây thì dĩ nhiên hắn không hề yếu, nhưng nếu so với nền văn minh Sâm Lâm và các nền văn minh khác, ngươi nói xem hắn có yếu hay không? Dù sao theo ta thấy thì hắn yếu lắm…”
Thần Kỳ cười nói: “Đạo Cổ cô nương, ngươi nói chuyện đều thẳng thắn vậy sao?”
Đạo Cổ Thụ bình tĩnh nói: “Ừ”.
Thần Kỳ lắc đầu khẽ cười: “Ngốc”.
Đạo Cổ Thụ nhíu mày, trực giác cho cô ấy biết hình như đây không có ý khen người khác.
Lúc này Diệp Quân bỗng nói: “Đạo Cổ cô nương, trước tiên nói đến nền văn minh cấp bốn, cấp ba gì đó đi, nền văn minh vũ trụ này có phân cấp bậc không?”
Đạo Cổ Thụ gật đầu: “Tất nhiên là có, hiện giờ nền văn minh vũ trụ cao nhất mà ta biết là nền văn minh Thiên Hành, cấp năm”.
Diệp Quân khẽ gật đầu, sau đó cười nói: “Đạo Cổ cô nương, cô vào trong tháp trị thương trước đi, nơi đó tốt hơn”.
Đạo Cổ Thụ đang định nói gì đó, Diệp Quân lập tức dẫn cô ấy vào trong Tiểu Tháp. Sau khi vào trong đó, Đạo Cổ Thụ sửng sốt: “Nơi này…”
Diệp Quân khẽ cười, cũng không giải thích: “Cô trị thương ở đây trước đi”.
Dứt lời, hắn rời khỏi Tiểu Tháp.
Bên ngoài Tiểu Tháp, Thần Kỳ lắc đầu: “Đạo Cổ cô nương này hơi có ý thù địch với người ngoài”.
Diệp Quân gật đầu: “Cũng đúng thôi, dù sao cũng từng bị phản bội”.
Thần Kỳ nói: “Ngài muốn hợp tác với cô ấy thật à?”
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta không có xung đột lợi ích với cô ấy, ngược lại bọn ta còn có kẻ thù chung. Hơn nữa ta cũng rất có hứng thú với một vài thứ ở nền văn minh Quy Nhân”.