Ông lão lại nói: “Đương nhiên ta cũng có thể hiểu sự lo lắng của Diệp thiếu, sợ để người có ý đồ xấu ở bên cạnh sau này sẽ rước hoạ vào thân, nhưng Diệp thiếu hoàn toàn có thể yên tâm, ta đi ra ngoài là vì muốn sống, chứ không phải sống đủ rồi nên muốn chết”.
Diệp Quân cười nói: “Tiền bối, thế này đi, thư viện Quan Huyên của ta đang cần tìm một vài cung phụng, chỉ uất ức để tiền bối làm một cung phụng ở thư viện Quan Huyên, bình thường không cần làm gì, nhưng khi phải đánh nhau, tiền bối ra tay giúp đỡ là được, có được không?”
Ông lão lập tức gật đầu: “Được”.
Diệp Quân gật đầu, hắn ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, đang muốn sử dụng kiếm Thanh Huyên thì tù ấn Đại Đạo kia đột nhiên xuất hiện, sau đó thì biến mất.
Ông lão trở lại tự do.
Diệp Quân: “…”
Ông lão cười khổ nhìn Diệp Quân.
Ông ta bị tù ấn Đại Đạo này nhốt biết bao nhiêu năm, cả đời ông ta đều nghĩ đủ mọi cách chạy ra khỏi nơi này, nhưng cuối cùng vẫn phí công, mà bây giờ thiếu niên này chỉ ngẩng đầu nhìn lên, tù ấn Đại Đạo đã tự động tản đi, tan biến trong đất trời.
Tâm trạng của ông lão rất xúc động và phức tạp.
Sao chênh lệch giữa người với người lại lớn thế chứ?
Diệp Quân chợt nói: “Tiền bối, ta muốn rèn luyện thân thể, thần tính và kiếm ý của mình, vì thế ta muốn đánh một trận với tiền bối, không biết tiền bối thấy sao”.
Nhưng ông lão lại lắc đầu: “Thần tính không phải rèn luyện bằng chiến đấu”.
Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Không phải rèn luyện bằng chiến đấu?”
Ông lão gật đầu: “Đương nhiên rồi, đúng là liên tục chiến đấu có thể tăng cường thần tính của cậu, nhưng nếu cậu đạt tới thần tính hoàn mỹ thì chỉ có thể rèn luyện bằng thất tình lục dục, chỉ khi hiểu rõ thất tình lục dục, thần tính mới có thể hoàn mỹ được”.
Diệp Quân im lặng, thất tình lục dục? Chẳng lẽ còn phải tìm thêm mấy cô vợ nữa à? Có phải… như thế không được ổn lắm không?
Diệp Quân bật cười…
Ông lão nói tiếp: “Diệp thiếu, bây giờ thần tính của cậu trông như đã chín phần, nhưng thật ra có rất nhiều khuyết điểm, vì phần nhân tính còn lại của cậu rất phức tạp, không thuần tuý, hơn nữa còn rất do dự. Cậu muốn mười phần thần tính, nhưng dường như đang kiêng dè nó, sợ không khống chế được nó, sau đó làm tổn thương người bên cạnh mình, đúng không?”
Nghe thấy lời ông lão nói, Diệp Quân rất ngạc nhiên: “Tiền bối, sao ông lại biết thế?”
Ông lão cười nói: “Cảm nhận được”.
Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Cảm nhận được?”
Ông lão muốn nói lại thôi.
Diệp Quân cất lời: “Tiền bối nói đi đừng ngại”.
Ông lão trầm giọng nói: “Diệp thiếu, cậu rất tài giỏi, hiếm có trên thế gian, chỉ nói về thiên phú, cậu đã là một trong ba người kinh khủng nhất ta từng gặp rồi, nhưng cậu có hai khuyết điểm trí mạng…”
Nói đến đây, ông ta ngừng lại, sau đó nhìn nét mặt của Diệp Quân.
Diệp Quân cúi chào, cung kính nói: “Xin tiền bối chỉ bảo”.
Ông lão gật đầu, bây giờ mới nói thêm: “Một, cả nhân tính và thần tính của cậu đều không đủ thuần tuý, không đủ thuần này này còn chưa đáng sợ, đáng sợ là lòng cầu đạo của cậu không đủ thuần tuý, giống như lời ta vừa nói, cậu muốn theo đuổi thần tính hoàn mỹ, nhưng cậu lại sợ sau khi thần tính hoàn mỹ sẽ làm tổn thương người bên cạnh mình, vì thế sâu trong lòng cậu vẫn luôn băn khoăn, tự giày vò mình… Nhưng không biết rằng nó đã trở thành tâm ma”.