Hò hét cổ vũ thì được, chứ liều mạng á? Không đời nào.
Lý Xuyên thôi không nhìn nữa, cười khẩy: “Diệp Quân, làm người mà huênh hoang quá là sẽ rước họa đấy, mong là một tháng sau ngươi vẫn có thể hống hách thế này!”
Nói rồi gã quay người rời đi.
Diệp Quân bỗng nói: “Đợi đã!” . Đọc 𝙩𝘳u𝒚ệ𝘯 𝙩ại _ 𝒯 𝘳 𝖴 𝓂 𝒯 𝘳 u 𝒚 ệ 𝘯﹒v𝘯 _
Lý Xuyên quay lại nhìn Diệp Quân, cười nhạt: “Sao, ngươi còn muốn giết ta à? Ta nói cho ngươi biết, vô duyên vô cớ giết người trong thư viện sẽ phải đền mạng đấy!”
Diệp Quân gật đầu: “Ta biết, ta không giết ngươi, nhưng… ta muốn đánh ngươi!”
Nói rồi hắn bỗng phất tay áo.
Bốp!
Một thanh kiếm quất lên má phải của Lý Xuyên.
Trong ánh nhìn của mọi người, Lý Xuyên bị thanh kiếm này đánh bay mười mấy trượng, sau đó đập mạnh xuống đất.
Mọi người đều sững sờ!
Lâm Càn nhìn Diệp Quân, mẹ nó, thằng nhóc này vẫn ngang tàn như xưa.
“Diệp Quân!”
Trên đất, Lý Xuyên đứng bật dậy, gã tức giận nhìn Diệp Quân: “Ngươi dám vô cớ đánh người trong thư viện!”
Diệp Quân quay đầu nhìn Tào Bạch: “Tào huynh, đánh người trong thư viện sẽ bị phạt như thế nào?”
Tào Bạch thản nhiên đáp: “Đền tiền!”
Diệp Quân lại hỏi: “Đền bao nhiêu?”
Tào Bạch đáp: “Phải xem tình hình thế nào, nhưng thông thường thì không quá ba mươi vạn kim tinh!”
Diệp Quân xòe tay, một chiếc nhẫn không gian chậm rãi bay tới trước mặt Lý Xuyên kia, trong nhẫn có ba mươi vạn lẻ một viên kim tinh!”
Diệp Quân nhìn Lý Xuyên: “Ta rộng lượng hơn, cho ngươi thêm một viên đấy!”
“Diệp Quân!”
Mặt mũi Lý Xuyên kia trở nên dữ dằn, mà lúc này, Diệp Quân bỗng phất tay áo.
Bốp!
Một thanh kiếm lại tát mạnh lên mặt Lý Xuyên khiến gã bay ra mười mấy trượng, sau đó đập vào tường đá ở phía xa.
Ầm!
Tường đá sụp đổ!
“Hỗn láo!”
Lúc này, trong Võ Viện vang lên một giọng gào giận dữ, sau đó thì một đám học viên Võ Viện kéo nhau xông ra.
Trong nháy mắt đã có mấy trăm người có mặt!