Nói đến đây, bà ấy không tiếp tục nói nữa.
Diệp Quân hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Người phụ nữ bí ẩn im lặng không nói tiếp.
Tuy trong lòng Diệp Quân cảm thấy tò mò nhưng cũng không hỏi gì thêm.
Người phụ nữ bí ẩn bỗng nói: “Từ trước đến nay ở vũ trụ này, chẳng có ai là tốt hoặc xấu hoàn toàn, thật ra ai cũng vì lợi ích của chính mình hoặc của thực lực sau lưng mình. Nhóc con, tuy ngươi có huyết mạch phong ma nhưng tâm tính vẫn lương thiện, bây giờ ngươi lại nắm trong tay vũ khí lợi hại là vũ trụ Quan Huyên nên sau này làm việc nhất định phải thận trọng, vì mỗi lời nói và hành động của ngươi có thể quyết định sự sống cái chết của vô số sinh linh!”
Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu!”
Nắm trong tay quyền thế là một vũ khí sắc bén, có thể khiến sát tâm trỗi dậy.
Đương nhiên, Diệp Quân hắn không phải là kẻ quái dị, đối với hắn, ta không gây chuyện, không ức hiếp người khác nhưng ngươi cũng không được ức hiếp ta, nếu không, ta sẽ cho ngươi thấy bảo kiếm của ta lợi hại đến nhường nào!
Rất nhanh, Diệp Quân đã xuyên qua một màn sáng, tới trên một hòn đảo biệt lập, xung quanh là biển cả vô biên.
Diệp Quân nhìn quanh bốn phía, khẽ nói: “Chủ nhân bút Đại Đạo lại sống trên biển ạ?”
Tiểu Tháp: “Vì ông ta thích nước!”
Người phụ nữ bí ẩn: “…”
Thích nước?
Nghe Tiểu Tháp nói vậy, Diệp Quân hơi ngẩn người ra, sau đó lại lắc đầu cười, chủ nhân bút Đại Đạo thích nước.
Hình như câu nói của Tháp gia có ẩn ý nào khác.
Nhưng Diệp Quân không nghĩ nhiều, hắn nhìn phía xa, trước mặt hắn là một rừng cây hồ lô, cây nào cây nấy sai trĩu quả, cực kỳ đồ sộ.
Mấy nghìn trượng sau mảnh rừng hồ lô này là một ngọn núi cao vạn trượng, mây mù che đỉnh, hùng vĩ vô cùng, trong tầng mây lưng chừng núi lờ mờ bóng dáng một tòa đại điện cổ kính và tráng lệ.
Diệp Quân biết, chắc đây chính là Thần Đạo Điện.
Diệp Quân chậm rãi bước về phía đại điện, hắn nhìn quanh bốn phía, chẳng tìm ra chút khí tức nào cả, nhưng hắn vẫn không dám lơ là cảnh giác. Hắn thầm hỏi: “Tiền bối, có nguy hiểm không ạ?”
Người phụ nữ bí ẩn: “Chẳng có gì nguy hiểm đâu!”
Diệp Quân khẽ gật đầu rồi bước nhanh hơn.
Chẳng mấy chốc, Diệp Quân đã xuyên qua mảnh rừng hồ lô tới trước đại điện. Đại điện này rất cổ kính, trải qua năm tháng dằng dặc, bây giờ đã không còn nhìn thấy được diện mạo ban đầu của nó rồi.
Vạn vật thế giới đều là hạt cát bé nhỏ trong dòng thời gian vô tận.
Cỏ dại mọc um tùm, yên tĩnh, hoang vắng.
Diệp Quân nhìn chính diện của đại điện, lờ mờ thấy vài chữ trên đó.
Thần Đạo!
Diệp Quân khẽ nói: “Hoang vu quá!”