Ngao Thiên Thiên nhìn Diệp Quân được mình bao bọc trong vòng tay, cười thê lương: “Sau này công tử có còn nhớ đến ta không?”
Diệp Quân ở thể linh hồn như bị sét đánh, Ngao Thiên Thiên ở trước mặt hắn đang dần tan biến với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.
Ngao Thiên Thiên lúc này như một tờ giấy đang bốc cháy, chậm rãi biến mất.
Diệp Quân nhìn Ngao Thiên Thiên đã sắp biến mất hoàn toàn trước mặt mình, lúc này hắn đang cực kỳ thất vọng.
Nạp Lan Ca!
Tịch Huyền!
Bây giờ lại là Ngao Thiên Thiên!
Diệp Quân bỗng cười khẽ một tiếng, dần dần mái tóc đen của hắn biến thành màu đỏ, cùng lúc đó huyết mạch ngủ yên trong cơ thể hắn mười tám năm đột nhiên thức tỉnh.
Ầm!
Quanh người Diệp Quân xuất hiện một tia sáng đỏ nhạt, thời không xung quanh bắt đầu run chuyển dữ dội.
Lúc này, An Nam Tịnh ở phía xa đột nhiên hét to: “Tiểu Tháp, sao ngươi còn không ra tay đi?”
Nghe thế, Tiểu Tháp ở trong cơ thể Diệp Quân bỗng sững sờ.
Ra tay?
Giọng nói bí ẩn bỗng tức giận quát: “Còn không mau bảo vệ cô gái kia đi? Ngươi muốn chết à?”
Lúc này Tiểu Tháp mới hoàn hồn.
Mà Tiểu Tháp vừa hoàn hồn lại đã lập tức hoảng sợ.
Mẹ kiếp!
Quên hành động rồi!
Vù!
Một luồng kiếm quang bộc phát ra từ cơ thể Diệp Quân, trong nháy mắt luồng kiếm quang ấy đã bao bọc lấy Ngao Thiên Thiên sắp hoàn toàn tan biến, nhưng dù vậy cô ta vẫn tan biến, chỉ là với tốc độ chậm hơn.
Thấy cảnh này, Tiểu Tháp không hiểu ra sao: “Thế này là thế nào?”
Giọng nói bí ẩn nghiêm nghị bảo: “Đây là pháp tắc đại đạo của Chân thế giới, không do vùng thiên địa này quản lý”.
Tiểu Tháp vội hỏi: “Vậy phải làm sao?”
Giọng nói bí ẩn trả lời: “Cô gái này mà chết thì tên nhóc này chắc chắn sẽ hận, hận ngươi, hận cha mẹ hắn, ngươi cứ chờ chết đi!”
“Mẹ kiếp!”
Lúc này Tiểu Tháp đã vô cùng hoảng hốt.
Mà Diệp Quân lại bỗng hét lên: “Luân Hồi Chi Chủ ở đâu? Ra đây! Ra đây!”
Ầm!
Thời không trên đỉnh đầu Diệp Quân chợt tách ra, một người đàn ông trung niên nhanh chóng xuất hiện.