Hiên Viên Lăng gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Quân cười: “Tôi đồng ý thử!”
Hiên Viên Lăng muốn nói lại thôi.
Diệp Quân hỏi: “Sao thế?”
Hiên Viên Lăng nhìn Diệp Quân: “Thanh kiếm này là Kiếm Tổ của nhà Hiên Viên, không thể cho người ngoài thử”.
Diệp Quân cười khổ: “Vậy cô bảo tôi tới…”
Nói đến đây, dường như nghĩ đến điều gì, hắn nhíu mày hỏi: “Con rể của nhà Hiên Viên có thể thử?”
Hiên Viên Lăng khẽ gật đầu, nhẹ giọng bảo: “Đúng vậy”.
Diệp Quân nhìn Hiên Viên Lăng, nhất thời im lặng.
Vì một thanh kiếm mà bán đứng thân thể?
Diệp Quân hơi do dự, hắn nhìn Hiên Viên Lăng, nếu là vì cô gái này thì cũng không phải không thể khiến bản thân tủi nhục một chút.
Phát hiện ra vẻ mặt Diệp Quân, Hiên Viên Lăng lập tức đỏ mặt: “Anh đừng nghĩ nhiều, ý tôi là chúng ta có thể đóng giả bạn trai bạn gái”.
Diệp Quân nhíu mày: “Đóng giả?”
Hiên Viên Lăng gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Quân ngập ngừng: “Đóng giả thế nào?”
Hiên Viên Lăng nhìn Diệp Quân, nói nhỏ: “Chỉ là bình thường chúng ta tỏ ra thân mật hơn một chút là được”.
Diệp Quân nói: “Nắm tay hả?”
Hiên Viên Lăng gật đầu: “Đúng”.
Diệp Quân bảo: “Được”.
Hắn thật sự muốn thấy thanh kiếm đó, có thể khiến ông nội sử dụng, vậy chắc chắn không phải kiếm bình thường.
Hiên Viên Lăng nói: “Nếu đã diễn thì diễn cho thật một chút, bắt đầu từ bây giờ anh đừng gọi tôi là cô Lăng nữa, gọi tôi là Lăng Nhi, biết chưa?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừm”.
Hiên Viên Lăng gật đầu: “Còn nữa, lúc bình thường cố gắng tỏ ra thân mật hơn chút nữa. Anh đừng nghĩ nhiều, chúng ta chỉ diễn thôi, biết không?”
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Hiên Viên Lăng cười: “Anh có thích thanh kiếm nào ở đây không?”
Diệp Quân lắc đầu.
Hiên Viên Lăng nói: “Vậy tôi đưa anh ra ngoài đi dạo nhé”.
Diệp Quân cười bảo: “Được”.
Nói xong hắn bước ra ngoài.
Hiên Viên Lăng bỗng gọi: “Này”.
Diệp Quân quay sang nhìn Hiên Viên Lăng với vẻ khó hiểu.