Hiên Viên Kỳ nói: “Tần lão, ta vào trong nói chuyện đi”.
Nói xong, ông ta cùng Tần lão đi về một phía.
Cô gái váy lam nhìn về phía Kiếm Tháp, ánh mắt lộ vẻ tò mò.
Diệp Quân đứng bên, liếc nhìn Tần lão cùng cô gái nọ, hỏi: “Lăng cô nương, họ là ai?”
Hiên Viên Lăng đáp: “Là gia chủ nhà họ Tần, Tần Nguyên”.
Nhà họ Tần!
Diệp Quân sửng sốt: “Chính là nhà họ Tần thuộc một trong bốn gia tộc lớn đó?”
Hiên Viên Lăng gật đầu: “Đúng vậy”.
Diệp Quân thật không ngờ mình lại gặp nhà họ Tần ở đây.
Đây chính là gia tộc của Tần Quan, mẹ ruột hắn.
Diệp Quân do dự một chút rồi bước về phía cô gái nhà họ Tần kia, tuy chẳng biết đã cách bao thế hệ nhưng nhà họ Tần này nói sao cũng là thân thích của mình.
Thấy Diệp Quân đi về phía cô gái váy lam, Hiên Viên Lăng nghi hoặc nhìn theo.
Diệp Quân đã đi tới trước mặt cô gái đó.
Hắn mỉm cười hỏi: “Tôi nên xưng hô với cô nương thế nào?”
Đột nhiên có người tới chào hỏi, cô gái kia vô cùng kinh ngạc, nhìn Diệp Quân đầy khó hiểu.
Lúc này, Hiên Viên Lăng cũng đã đi tới, cô ấy liếc nhìn Diệp Quân một cái rồi giới thiệu: “Đây là cô Tần Tịch Chỉ của nhà họ Tần”.
Tần Tịch Chỉ!
Diệp Quân mỉm cười: “Tần cô nương, chào cô, tôi là Diệp Quân…”
Nói đoạn, hắn lấy điện thoại ra: “Nào nào, chúng ta trao đổi phương thức liên lạc, sau này hãy liên lạc nhiều hơn”.
Sắc mặt Hiên Viên Lăng đã cứng đờ ra.
Tần Tịch Chỉ nhìn Diệp Quân, không nói một lời.
Đây là lần đầu tiên cô ấy bị người ta xin phương thức liên lạc một cách thẳng thắn và trực tiếp như thế…
Thật sự rất thẳng thắn!
Thấy Tần Tịch Chỉ không nói lời nào, Diệp Quân đang định nói tiếp thì Hiên Viên Lăng đã vội kéo hắn sang một bên, cô ấy nhìn Diệp Quân: “Vì sao?”
Diệp Quân nghi hoặc hỏi lại: “Vì sao cái gì?”
Hiên Viên Lăng chần chờ giây lát rồi hỏi: “Anh muốn làm quen với cô ấy à?”
Diệp Quân gật đầu.
Hiên Viên Lăng chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
Thấy thái độ của Hiên Viên Lăng như vậy, Diệp Quân lắc đầu cười cười: “Cô hiểu lầm rồi, tôi chỉ muốn làm quen với cô ấy một chút, coi như là làm bạn bè vậy thôi”.
Nói đoạn, hắn lại nhìn sang phía Tần Tịch Chỉ, lúc này, Tần Tịch Chỉ cũng đang nhìn hắn.
Thấy được sắc mặt và ánh mắt Tần Tịch Chỉ, Diệp Quân không khỏi lắc đầu cười, hình như mình đã hơi lỗ mãng rồi.
Diệp Quân đang muốn bước tới giải thích thì đúng vào lúc này, Kiếm Tháp đột nhiên kịch liệt rung chuyển, ngay sau đó, một hơi thở vô cùng đáng sợ từ trong tháp bùng phát ra ngoài.
Ầm!