Diệp Quân chần chừ: “Họ nói họ không tu cảnh giới”.
Cô gái nhíu mày: “Đi theo đường khác”.
Diệp Quân thắc mắc: “Nghĩa là thế nào?”
Cô gái: “Tu theo đạo riêng của mình, tu chính mình”.
Diệp Quân: “Mười phần thần tính?”
Cô gái bất ngờ bật cười rồi lắc đầu.
Diệp Quân càng không hiểu gì.
Cô gái đưa tay chỉ vào đầu mình: “Là chính mình, hiểu chưa?”
Diệp Quân im lặng hồi lâu: “Ta tu thần tính và nhân tính như hiện nay cũng là đi trên đường của người khác, đúng không?”
Cô gái tỏ ra ngạc nhiên trước ngộ tính của hắn.
Hắn lại hỏi: “Nhưng trưởng bối nói chưa từng có ai tu nhân tính”.
Cô gái: “Có, nhưng không thành công”.
Diệp Quân chớp mắt: “Khó lắm sao?”
Cô gái: “Lấy ví dụ đơn giản, có người biết làm chuyện này là sai nhưng vẫn phạm vào lỗi sai đó”.
Diệp Quân: “Ví dụ như?”
Cô gái nhàn nhạt đáp: “Tự thủ dâm”.
Diệp Quân ngẩn ra.
Cô gái: “Rất nhiều phàm nhân biết rằng không thể làm vậy nhưng vẫn cứ làm, vì sao? Vì sung sướng. Chỉ cần con người có thể khắc chế bản thân thì sẽ chiến thắng thần tính, trở về nhân tính…”
Cô ta nhìn Diệp Quân: “Nhưng có rất rất ít người có thể làm được, ngươi cho rằng…”
Diệp Quân vội chen vào: “Tháp gia có thể làm chứng, ta không làm ba chuyện ấy!”
Tiểu Tháp: “…”
Thật ra thì Diệp Quân đang cảm thấy có phần xấu hổ.
Nhất là khi vị nữ tiền bối này lại thốt ra ba chữ kia đến là lãnh đạm.
Nhưng hắn cũng phải thừa nhận bà ấy nói rất có lý.
Trên đời có những người biết rõ những chuyện không thể làm, nhưng rồi vẫn làm.
Vì sao?
Vì dục vọng.
Vì tham niệm.
Ai có thể khắc chế hai thứ ấy?
Hắn làm được không?
Diệp Quân thở dài trong lòng.
Cô gái lại nói: “Trưởng bối nhà ngươi là người rất giỏi, nhưng lại đặt ra cho người một mục tiêu quá xa vời mà ngươi của hiện tại không thể với tới. Nhưng cũng không sao, người có ngộ tính cao như ngươi lại biết không nên tự cao tự đại, nên từng bước đi tới đúng là hiếm thấy”. . Truyện Full
Diệp Quân cười đáp: “Đa tạ tiền bối đã khen tặng”.