Lúc này, Diệp Quân đột nhiên rời khỏi Tiểu Tháp, vừa rời đi, Thiên Xích đã xuất hiện trước mặt hắn, bên cạnh ông ta còn có một người đàn ông vạm vỡ đi cùng, người đó chính là Cương Chủ.
Cương Chủ quan sát Diệp Quân bằng ánh mắt tò mò, trông cũng anh tuấn phong lưu, nhưng không biết thực lực thế nào.
Diệp Quân nhìn Cương Chủ, đang định lên tiếng thì Thiên Xích chợt nói: “Diệp thiếu, nơi này không phù hợp trò chuyện, chúng ta vào tháp nói đi”.
Diệp Quân thoáng ngây người, sau đó cười nói: “Được, hai vị đi theo ta”.
Dứt lời hắn dẫn hai người vào trong Tiểu Tháp.
Vừa tiến vào trong, nét mặt Cương Chủ đã thoáng chốc trở nên nặng nề: “Nơi này…”
Thiên Xích kéo ống tay áo Cương Chủ, dùng huyền khí truyền âm: “Đừng kinh ngạc như thế, trông giống như chưa trải sự đời ấy”.
Cương Chủ: “…”
Thiên Xích đột nhiên cười nói: “Diệp thiếu, chắc cậu không biết, Cương Chủ là thể tu danh tiếng lẫy lừng ở Đăng Thiên Vực, thân thể của ông ta vô cùng khoẻ mạnh… Đúng rồi, không phải cậu có thanh kiếm à? Lấy ra cho Cương Chủ thử xem, ông ta có biệt danh là vạn pháp vạn khí không thể xâm phạm đấy…”
Diệp Quân nhìn thoáng qua Cương Chủ, sau đó cười nói: “Được”.
Dứt lời hắn mở lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên xuất hiện trước mặt hai người.
Cương Chủ đang muốn quan sát kiếm Thanh Huyên thì Thiên Xích đã thẳng thừng cầm lấy, sau đó đâm về phía ông ta.
Xoẹt!
Kiếm vào mấy tấc, máu tươi lập tức bắn ra.
Diệp Quân: “…”
Cương Chủ ngơ ngác: “Ông… làm gì đấy?”
Thiên Xích rút kiếm ra, không ngừng lắc đầu: “Cương Lão, thân thể này của ông vẫn còn chưa luyện đủ!”
Dứt lời ông ta trả kiếm Thanh Huyên lại cho Diệp Quân.
Cương Chủ không tức giận mà trở nên bối rối.
Ông ta biết rõ sự mạnh mẽ của thân thể mình, có thể nói trong những người cùng cấp bậc, rất ít ai có thể làm ảnh hưởng đến thân thể của ông ta, mà lúc này Thiên Xích kia chỉ cầm kiếm đâm nhẹ một cái đã đâm xuyên qua được rồi?
Cái quái gì vậy?
Cương Chủ nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân với vẻ khó tin…
Mà lúc này, Thiên Xích lại dùng huyền khí truyền âm một lần nữa: “Cương Lão, ông đừng có ra vẻ chưa trải sự đợi như thế, thanh kiếm này cũng chỉ là một vật tầm thường ở nhà Diệp thiếu mà thôi, ông kinh ngạc như thế khiến ta hơi mất mặt”.
Cương Chủ: “???”
Thiên Xích lại nói: “Diệp thiếu, hôm nay cậu không tưới nước cho cây à?”
Diệp Quân: “…”
Thiên Xích thẳng thừng dẫn Cương Chủ chạy về phía xa…
Diệp Quân hơi sửng sốt.