Diệp Quân khẽ nói: “Lần này đúng là có cái may trong cái rủi!”
Nói rồi hắn chậm rãi nhắm mắt lại.
Chuyên tâm trị thương!
Mau chữa lành vết thương mới tu luyện lại được!
Đúng lúc này, một giọng nói bỗng truyền đến từ sau lưng Nam Lăng Nhất Nhất: “Có Diệp công tử ở đây không?”
Giọng nói này vừa cất lên, cả Diệp Quân và Nam Lăng Nhất Nhất đều giật cả mình.
Nam Lăng Nhất Nhất quay đầu nhìn, một cô gái mặc trường bào đang đứng trước cửa, tóc buộc đuôi ngựa, tay cầm một chiếc quạt giấy, vô cùng khí khái.
Người đến chính là Diệp Quan Chỉ!
Ánh mắt Diệp Quan Chỉ bỗng rơi trên người Diệp Quân, lúc nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Quân thì cô ấy hơi sững sờ, sau đó cười nói: “Xem ra bây giờ không tiện lắm!”
Nói rồi cô ấy lùi sau một bước, ra bên ngoài cửa.
Trong phòng, Nam Lăng Nhất Nhất và Diệp Quân bốn mắt nhìn nhau, Diệp Quân lắc đầu: “Không quen!”
Nam Lăng Nhất Nhất cũng lắc đầu: “Ta cũng không quen!”
Diệp Quan Chỉ đứng ngoài cửa khẽ cười: “Chào Diệp công tử, ta là người của thư viện Quan Huyên!”
Thư viện Quan Huyên!
Vẻ mặt Diệp Quân bỗng trở nên đề phòng, không phải đến đây vì chuyện tộc Chân Long bị diệt tộc đấy chứ?
Diệp Quan Chỉ bỗng nói: “Diệp công tử, ta có thể vào trong nói chuyện với ngươi không?”
Diệp Quân suy nghĩ rồi nhìn Nam Lăng Nhất Nhất: “Sư tỷ, che lại giúp đệ!”
Nam Lăng Nhất Nhất gật đầu, sau đó kéo chăn lên đắp cho hắn.
Diệp Quân nói: “Vào đi!”
Diệp Quan Chỉ bước vào, cô ấy nhìn Nam Lăng Nhất Nhất, khẽ cười rồi đi tới trước mặt Diệp Quân. Sau đó, cô ấy lấy ra một chiếc bình bạch ngọc đưa cho Diệp Quân: “Diệp công tử, vết thương của ngươi rất nghiêm trọng, đan dược này có tác dụng với ngươi!”
Diệp Quân vừa định từ chối thì Nam Lăng Nhất Nhất đứng bên cạnh nhìn thấy chữ trên bình bạch ngọc, kinh ngạc hô lên: “Thánh Nguyên Đan, đây là đan dược cấp Tiên trong truyền thuyết!”
Cấp Tiên!
Diệp Quân hơi xao động, trên cấp Thiên chính là cấp Thánh, mà trên cấp Thánh là cấp Tiên đấy.
Đan dược cấp Tiên không phải trân quý bình thường thôi đâu.
Không đúng, một viên đan dược cấp Thánh đã rất trân quý rồi!
Nghề nghiệp cao quý như luyện dược sư, ở Trung Thổ Thần Châu cũng chẳng được mấy người!
Tuy Nam Lăng Nhất Nhất cũng rất xao động nhưng không nhận lấy mà nhìn Diệp Quân.
Diệp Quân nhìn Diệp Quan Chỉ: “Các hạ có ý gì?”
Diệp Quan Chỉ khẽ cười: “Diệp công tử, ta không hề có ác ý, hôm nay ta đến đây là để thay mặt thư viện Quan Huyên tới xin lỗi ngươi!”