Một đạo chưởng ấn dài nghìn trượng xuyên thời không, áp xuống Diệp Quân ở bên dưới, uy lực mạnh mẽ khiến thời không chấn động kịch liệt, vô cùng ghê người.
Đúng lúc này, Diệp Quân bỗng bước tới trước một bước, hắn liên tục xuất ra hai mươi lăm nhát kiếm!
Rầm!
Thời không khu hắn đang đứng lập tức vỡ nát!
Thấy thế, Tiêu Vân Sơn đứng phía xa thầm kinh hãi: “Chiêm Tịnh, cẩn thận!”
Gã vừa dứt lời thì Diệp Quân đã xuất hiện trước mặt Chiêm Tịnh. Cô ta hơi híp mắt, lắc người hóa thành một hư ảnh lùi ra sau với tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã lùi ra mấy trăm trượng!
Nhưng Diệp Quân nhanh hơn!
Vù!
Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì ấn đường của Chiêm Tịnh kia đã nứt ra, máu tươi từ từ phun ra ngoài!
Cấp Nhân Tiên!
Kiếm Ẩn Tiên!
Đây là Kiếm Chủ Vĩnh Hằng tặng hắn, hắn chưa dùng lần nào, đây là lần đầu hắn dùng đến!
Uy lực khủng bố!
Thanh kiếm này im hơi lặng tiếng, đồng thời được chế tạo từ chất liệu đặc biệt, khiến tốc độ phi kiếm của hắn tăng lên ít nhất năm phần!
Tốc độ của nhát kiếm này, dù có là thần thuật sư cấp Đế cũng không thể tránh né được!
Nhát kiếm giết Chiêm Tịnh của Diệp Quân khiến tất cả mọi người đều tái mặt!
Giết trong nháy mắt!
Tốc độ kiếm của Diệp Quân thật sự quá nhanh!
Ở một bên khác, sắc mặt ông lão áo đen đứng xem trận chiến cũng trở nên cực kỳ nặng nề.
Ông ta không ngờ năng lực chiến đấu của Diệp Quân lại khủng bố đến mức này!
Một đánh bảy!
Giết ba người trong tích tắc!
Điều này hơi vô lý rồi nha!
Ông lão áo đen nhìn chằm chằm Diệp Quân, sắc mặt u ám cùng cực, không biết đang nghĩ gì.
Trên lôi đài, Diệp Quân quay người nhìn đám người Tiêu Vân Sơn, vẻ mặt của bọn họ bây giờ vô cùng nặng nề.
Bọn họ muốn đánh hội đồng nhưng lại phát hiện tốc độ của Diệp Quân quá nhanh, chỉ cần Diệp Quân không hiếu chiến, bọn họ không có cách nào đánh hội đồng hắn.
Diệp Quân nhìn Tiêu Vân Sơn dẫn đầu, không phí bất cứ lời nào, lập tức biến mất tại chỗ.
Vù!
Kiếm quang lóe sáng!
Phía xa, sắc mặt Tiêu Vân Sơn chợt thay đổi, hai tay gã khẽ vẫy, một cái khiên thần phù ấn xuất hiện trước mặt gã. Nhưng ngay lúc này, đồng tử gã bỗng rút lại: “Cẩn thận!”