Nói rồi, cô ta quay người xé rách không gian, sau đó biến mất.
Cô ta buộc phải đích thân về tộc để thuyết phục, nếu không mấy tên kiêu căng trong tộc chắc chắn sẽ không chịu buông tha, đi gây sự với Diệp Quân thì đến lúc đó có thể sẽ rước đại hoạ diệt tộc cho tộc Thiên Long!
Phải ngăn cản!
Những cường giả tộc Thiên Long ở đó đều không dám tự ý hành động!
…
Bên kia, một chàng trai cũng đang nhìn Diệp Quân, người này chính là Lưu Băng của Hám Thiên Tông!
Nhìn chiếc tàu sao kia, Lưu Băng rơi vào trầm tư!
Ngày đó gã thua mà không phục.
Vì lúc đó gã chưa dốc toàn lực, nếu gã dốc toàn lực thì Diệp Quân hoàn toàn không thể thắng được gã!
Nhưng bây giờ, sau khi chứng kiến trận chiến giữa Diệp Quân và Tào Bạch, gã biết mình đã không còn là đối thủ của thiếu niên kiếm tu này nữa rồi! Dù lúc trước gã có dốc toàn lực cũng chưa chắc đã thắng được Diệp Quân. Tuy gã có con át chủ bài, nhưng chưa chắc người ta đã không có!
Trả thù?
Lưu Băng im lặng.
Gã rất do dự.
Từ bỏ thì không cam tâm!
Không từ bỏ thì lại bất lực!
Rất rất lâu sau, Lưu Băng khẽ thở dài, quay người rời đi!
Không phải gã không trả thù, mà để sau này gã sẽ trả thù!
Nếu tương lai vẫn không đánh lại Diệp Quân thì tiếp tục đợi, đợi đến khi có thể đánh thắng mới thôi. Trước khi nắm chắc phần thắng, gã sẽ không trả thù.
Bây giờ mà xông lên chẳng phải là ngu sao?
Chỉ có kẻ ngốc mới làm vậy!
Thực lực của Diệp Quân này là đối thủ hiếm có trong lớp trẻ, nói một cách đơn giản, bây giờ gã không cách nào đánh bại được Diệp Quân!
Núi còn thì lo gì thiếu củi đốt?
Chẳng mấy chốc, Lưu Băng đã biến mất trong ngân hà sâu hun hút.
…
Sâu trong tinh không, tàu sao của Diệp Quân và Tịch Huyền lại dừng lại một lần nữa!
Không xa trước mặt bọn họ có đến hàng nghìn người đang đứng!
Dẫn đầu là một chàng trai trẻ, y mặc một bộ cẩm bào, tay phải cầm một thanh trường đao, khẽ mỉm cười.
Bên cạnh y có một người cầm một lá cờ dài mấy chục trượng, trên đó có mấy chữ lớn: Binh đoàn đánh thuê Giang Bạn!
Thấy vậy, Diệp Quân cau mày, lại có binh đoàn đánh thuê tới nữa rồi!