Diệp Quân: “…”
Ánh mắt Nam Ly Mộng lóe lên một tia tinh quái: “Tháp gia nói ông nội cậu làm sao?”
Diệp Quân đáp: “Tháp gia nói ông nội ta rất lợi hại! Ông ấy lợi hại thật sao?”
Nam Ly Mộng mỉm cười: “Cũng tạm, bây giờ ông ấy cũng chẳng thường xuyên ra tay nữa!”
Diệp Quân chớp mắt: “Vì không có kẻ địch ạ?”
Nam Ly Mộng bỗng bật cười, thằng nhóc này lại muốn moi thông tin từ bà ấy.
Nam Ly Mộng cười nói: “Thực lực của ông nội cậu cũng chỉ hơn Tháp gia của cậu một chút thôi!”
Tháp gia: “…”
Diệp Quân lắc đầu cười, tiền bối này không dễ lừa như Tháp gia.
Nam Ly Mộng mỉm cười rồi nói: “Nhóc con, ta đi đây! Cậu cố gắng lên nhé… con đường phía trước rất khó khăn, đặc biệt là nhà cậu thật sự quá nghèo!”
Nghe thế, sắc mặt Diệp Quân bỗng u ám: “Không mắc nợ ai chứ ạ?”
Nam Ly Mộng chớp mắt: “Hình như là có đấy!”
Diệp Quân im lặng.
Mẹ kiếp!
Thế không nhận tổ quy tông thì có vẻ tốt hơn!
Thấy Diệp Quân sụ mặt xuống, Nam Ly Mộng mỉm cười, bà ấy nhìn Nam Ly Âm đứng bên cạnh rồi dần dần biến mất.
Nam Ly Âm im lặng.
Bà ấy hiểu được ánh mắt lúc rời đi của tiên tổ là gì!
Đó chính là bảo bà ấy phải giúp đỡ Diệp Quân nhiệt tình vào!
Nam Ly Âm nhìn Diệp Quân, trong lòng đầy rẫy những câu hỏi, rốt cuộc lý do gì khiến tiên tổ bất chấp thư viện Quan Huyên và Tiên Bảo Các để giúp đỡ chàng trai này?
Thật tò mò!
Lúc này, Diệp Quân bỗng nhìn Nam Ly Âm: “Tiền bối, ta suy nghĩ lại thấy vẫn không nên liên lụy đến tộc Nam Ly thì hơn…”
Nam Ly Âm vội nói: “Ngươi nói gì vậy? Ngươi chưa nghe thấy sao? Ông nội ngươi và tiên tổ của ta quen biết nhau, nói vậy thì chúng ta cũng được xem như là thân thích! Thân thích thì chính là người của mình! Nếu đã là người của mình, nhắc gì đến chuyện liên lụy hay không liên lụy chứ?”
Diệp Quân im lặng.
Sao lại biến thành người mình cả thế này?
Lẽ nào ông nội của mình rất lợi hại?
Diệp Quân suy nghĩ rồi nói: “Tháp gia, bây giờ ta với ông nội mà đánh với nhau thì sẽ thế nào?”
Tiểu Tháp thản nhiên đáp: “Ông ấy đánh ngươi, thì chắc là như đánh một thằng cháu vậy đó!”
Diệp Quân: “…”