Diệp Quân nghiêm túc gật đầu: “Ta nhất định sẽ làm được!”
“Ha ha!”
Kiếm Chủ Nhân Gian phá lên cười, thật là một cậu thanh niên ưu tú! Không hổ là con trai của mình!
Giống như nghĩ tới gì đó, Kiếm Chủ Nhân Gian liếc nhìn Tịch Huyền đang đứng bên cạnh trầm mặc, ông ấy mở lòng bàn tay ra, một tia sáng trắng tiến vào giữa ấn đường của Tịch Huyền.
Tịch Huyền sững sờ.
Kiếm Chủ Nhân Gian cười nói: “Đây là một phần kế truyền của cổ nhân, hy vọng giúp đỡ được cho cô!”
Tịch Huyền lập tức cúi rạp người hành lễ: “Đa tạ Kiếm Chủ!”
Kiếm Chủ Nhân Gian khẽ cười, sau đó nhìn về phía Diệp Quân: “Chàng trai, sau này lại gặp!”
Nói xong ông ấy cũng hoàn toàn biến mất.
Diệp Quân đứng nguyên tại chỗ, im như hến!
Đi rồi!
Lúc này, một tia sáng màu vàng đột nhiên đi tới trước mặt Diệp Quân.
Chính là Tiểu Tháp!
Diệp Quân kinh ngạc: “Tháp gia?”
Tiểu Tháp bình tĩnh nói: “Ừ!”
Diệp Quân hỏi: “Tháp gia, ngươi không sao chứ?”
Tiểu Tháp bình thản nói: “Ta có thể có chuyện gì được? Ban nãy chỉ ôn lại chuyện cũ với Kiếm Chủ thôi!”
Nói xong, nó hóa thành một tia sáng màu vàng tiến vào trong cơ thể Diệp Quân!
Ôn lại chuyện cũ!
Diệp Quân khẽ nói: “Tháp gia, ngươi thật sự có quen biết với Kiếm Chủ Nhân Gian, ta vẫn luôn cho rằng ngươi đang chém gió đấy!”
Tiểu Tháp trầm mặc.
Nó rất muốn nói, ta không chỉ có quen biết với Kiếm Chủ Nhân Gian mà ta còn quen biết với cả nhà của ngươi, hơn nữa còn rất thân!
Thấy Tháp gia im lặng, Diệp Quân cũng không hỏi thêm gì nữa, hắn quay người đi tới trước mặt Tịch Huyền, đang định lên tiếng thì Tịch Huyền đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn: “Ta đi đây!”
Nghe vậy, Diệp Quân ngẩn ra!
Tịch Huyền nhìn Diệp Quân một lát, sau đó nói: “Huynh không cần cảm thấy nợ ta cái gì, ta thích huynh, đó là việc của ta, hơn nữa việc ta thích huynh không nói lên rằng huynh phải thích ta. Huynh… bảo trọng!”
Nói xong, cô ấy quay người rời đi, biến mất hút.
Diệp Quân đứng sững sờ tại chỗ.
Hắn muốn nói gì đó, nhưng tới cuối cùng vẫn không nói ra được gì.