Có thể nhanh hơn nữa!
Suốt cả đêm, hết lần này đến lần khác, Diệp Quân điên cuồng tu luyện.
Mệt thì nghỉ, xong lại tiếp tục!
Diệp Quân hắn ở trên đời này, không có cha mẹ hùng mạnh, không có bối cảnh hiển hách, không có chỗ dựa vững chắc!
Thế nên hắn chỉ có thể dựa vào chính mình!
Thế tục như dòng nước lũ, đứng vững đã là việc khó khăn, muốn hơn người thì càng khó hơn lên trời.
Thế nên, chỉ có cố gắng, cố gắng hơn người khác gấp mười lần, trăm lần, ngàn lần, chỉ vậy Diệp Quân hắn mới có thể vượt trội hơn người.
Thời gian tu luyện trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã đến ngày tham dự đại hội chào mừng.
Buổi chiều, Diệp Quân chải chuốt chỉnh tề, sau đó đến trước viện Nạp Lan Ca.
“Đợi muội một lát!”
Lúc này, giọng Nạp Lan Ca vang ra từ trong phòng.
Diệp Quân tránh sang một bên, hôm nay hắn mặc một bộ trường bào màu mây trắng; thân hình cao gầy hệt như một cây thương vậy; gương mặt thanh khiết như ngọc, để lộ ra góc cạnh rõ ràng; mày kiếm mắt sáng, khoé miệng nở nụ cười nhàn nhạt, toát lên vẻ ung dung và nho nhã.
Bên thắt hông có treo một chiếc túi thơm.
Lúc này, cửa phòng Nạp Lan Ca mở ra, cô bước ra ngoài!
Thấy Nạp Lan Ca, Diệp Quân nhất thời thất thần.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài trắng như tuyết, không nhiễm bụi trần, gương mặt đẹp như tranh vẽ, ngũ quan tinh tế đến hoàn mỹ, không chút tì vết nào, bước đi thanh thoát như tiên hạ phàm, dù là Diệp Quân thì cũng nhìn đến ngây ngất.
Trên tóc cô có cài một cây trâm hồ điệp.
Nạp Lan Ca đi tới trước mặt Diệp Quân, mỉm cười nói: “Đi thôi!”
Diệp Quân cười khen: “Hôm nay muội thật xinh đẹp!”
Nạp Lan Ca chớp mắt: “Vậy sao?”
Diệp Quân gật đầu.
Khoé miệng Nạp Lan Ca cong lên: “Vậy chút nữa huynh giúp muội xem thử, muội xinh đẹp hay Lạc Chiêu Kỳ cô nương kia xinh đẹp!”
Diệp Quân hơi ngớ người.
Thấy vẻ mặt của Diệp Quân, nụ cười trên môi Nạp Lan Ca càng nở rộ, cô lắc đầu cười: “Đi thôi nào!”
Lúc hai người đến cửa Tiêu phủ, Tôn Hùng và Tiêu Qua đã đứng đợi từ sớm.
Phí Bán Thanh và Chu Phu cũng ở đó.
Phí Bán Thanh dặn dò: “Cẩn thận đấy!”
Diệp Quân gật đầu: “Vâng!”
Bốn người lên xe ngựa đến Lễ Viện Quan Huyên.
Phí Bán Thanh nhìn bốn người, khẽ nói: “Ta thấy hơi lo lắng!”