Bất ngờ!
Thật bất ngờ.
Diệp Quân chậm rãi ngẩng đầu, lúc này đáy mắt tràn đầy sự tự tin, hắn vung tay chém ra một nhát kiếm.
Tuế Nguyệt chồng chéo!
Hắn thực hiện thời không Tuế Nguyệt chồng chéo bốn lần dễ như trở bàn tay.
Khi kiếm xuất ra, thời không đen kịt trước mặt đột nhiên bị xé toạc thành một vết rách, thấy vậy Diệp Quân vui mừng khôn xiết, nhưng trong nháy mắt, lông mày của hắn cau lại, bởi vì vết rách đó lập tức biến mất, xung quanh lại tối đen như mực.
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Diệp Quân trở nên u ám, hắn lại một lần nữa vung kiếm, thời không trước mặt lại bị xé rách, nhưng vết rách lại biến mất trong tích tắc.
Diệp Quân trầm mặc hồi lâu, rồi liếc nhìn xung quanh, hắn biết thực lực của mình không đủ phá vỡ thời không nơi này.
Điều này khiến hắn hơi khiếp sợ và kinh ngạc, với thực lực hiện giờ của hắn cộng thêm sự dung hợp cùng Ngao Thiên Thiên, thế mà lại không thể phá vỡ nơi này, đúng là một nơi không đơn giản.
Ngao Thiên Thiên đột nhiên nói: “Kiếm Thanh Huyên…”
Diệp Quân lắc đầu cười nói: “Kiếm Thanh Huyên đi rồi”.
Ngao Thiên Thiên hơi ngạc nhiên: “Đi rồi sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Ngao Thiên Thiên do dự, rồi nói: “Mượn lại lần nữa?”
Diệp Quân lắc đầu: “Thôi bỏ đi”.
Kiếm Thanh Huyên rời đi vì muốn hắn tự mình giải quyết những rắc rối trước mắt, lúc này mà mượn lại thì đúng là không hiểu chuyện.
Diệp Quân nhìn xung quanh, nói: “Ta sẽ thử lại”.
Nói xong, hắn từ từ nhắm mắt.
Bùm!
Ngay lập tức, sức mạnh của hai loại huyết mạch trong cơ thể hắn được kích hoạt.
Sau khi sức mạnh hai huyết mạch được kích hoạt, khí tức trên người Diệp Quân điên cuồng tăng vọt, Diệp Quân từ từ mở mắt ra, không hề do dự, tay cầm lấy kiếm ý vô địch chém về phía trước.
Vèo!
Thời không trước mặt hắn ngay lập tức bị xé toạc, xuất hiện một vết rách.
Cùng với sự xuất hiện của vết rách này, Diệp Quân nhìn thấy một luồng ánh sáng trắng, nhưng hắn còn chưa kịp vui mừng thì vết rách đã phục hồi trở lại.
Diệp Quân không nản lòng, điên cuồng vung kiếm.
…
Bên ngoài, Thần Tuyết và Thần Lăng cũng đến Hắc Tử Vực.
Ở đây, họ đã gặp Nhị Nha và Tiểu Bạch.
Nhị Nha khẽ liếc nhìn hai người Thần Tuyết, không nói gì cứ thế tiếp tục liếm kẹo hồ lô.
Thần Tuyết cũng hơi cảnh giác với Nhị Nha và Tiểu Bạch.
Cô bé trước mặt là một con ác thú, cô ta không dám coi thường.