Vị thần linh bên trái đột nhiên chỉ xuống bên dưới, sau động tác này có một tia thần quang lao xuống từ trên trời, thần quang này lao xuống xé rách mọi thứ, thoáng chốc đã di chuyển tới đỉnh đầu của Diệp Quân.
Diệp Quân mở lòng bàn tay, một thanh ý kiếm bay lên cao.
Oanh!
Ý kiếm lập tức bị đánh nứt ra.
Vị thần linh kia chợt đè tay phải xuống, thần quang bộc phát ra ánh sáng vạn trượng.
Ầm!
Ý kiếm bị đánh bay!
Nhưng vẫn không vỡ tan.
Thần quang bay đến trước mặt Diệp Quân, Diệp Quân hờ hững chém ra một kiếm.
Oanh!
Diệp Quân thoáng chốc lùi lại chục nghìn trượng, mà thần quang kia thì vẫn chưa tan biến, nhưng ngay sau đó, Diệp Quân cầm kiếm trong tay phải, dốc hết sức lực đánh trả.
Ầm!
Thần quang kia lập tức nổ tung.
Nhìn thấy cảnh này, mấy người nhóm Mạt Thiên Đô đang có mặt lập tức tỏ vẻ khó tin, không ngờ Diệp Quân này lại có thể giao thủ với thần linh?
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn thần linh vừa ra tay trên bầu trời, thần linh này mặc một bộ thần bào rộng lớn, trước ngực của thần bào có một đoá hoa sen màu đen, hoa sen trông rất sống động như có thật.
Giọng nói của Mộc Nguyên chợt vang lên trong đầu Diệp Quân: “Mạt Ách thần linh, một trong những học trò của Thượng Thần năm đó, cẩn thận đoá hoa sen màu đen trước ngực ông ta, đó là Kiếp Liên được luyện hoá từ vô số thiên kiếp Ách Nạn, uy lực cực kỳ mạnh mẽ”.
Diệp Quân gật đầu, hắn chậm rãi đi về phía Mạt Ách thần linh kia, tư thế của hắn rất ung dung, nét mặt cũng cực kỳ bình tĩnh.
Trong mắt hắn không hề có vẻ kính nể, cũng không có chút sợ hãi nào.
Mạt Ách nhìn chằm chằm Diệp Quân, cất giọng nói không chứa đựng chút cảm xúc nào: “Con kiến”.
Dứt lời, ông ta trở tay đè một phát, một thần quang màu đen chợt bay xuống từ trong lòng bàn tay của ông ta.
Vụt!
Thần quang lao xuống, toàn bộ tinh hà vũ trụ đều trở nên hư ảo.
Dù chỉ là một phân thân, nhưng vũ trụ tinh hà này vẫn không thể chịu đựng được sức mạnh của ông ta.
Diệp Quân ở bên dưới chậm rãi nhắm mắt lại, lúc này hắn xem thần quang như một sức mạnh phong ấn.
So sánh hai thứ với nhau thì cái nào mạnh hơn?
Rõ ràng chính là phong ấn của Thần Nhất, nhưng có điểm khác biệt, phong ấn Thần Nhất chủ yếu là trấn áp, có rất ít sát ý. Còn thần quang trước mắt thì không phải muốn trấn áp, mà là muốn đẩy hắn vào chỗ chết.
Diệp Quân không sử dụng kiếm kỹ, hắn tiến lên một bước, mở lòng bàn tay ra, một thanh ý kiếm bay lên cao từ trong lòng bàn tay hắn.
Ầm!