Thế này mà là một chọi một à?
Diệp Quân vươn tay đón lấy nhẫn không gian của Thất điện chủ, vừa thấy những thứ trong đó thì giật mình.
Ôi chu choa!
Phát tài rồi!
Hắn cất nhẫn đi rồi ngẩng đầu nhìn những cường giả cảnh giới Khai Đạo khác từ Ác Đạo Minh, thấy họ quả quyết xoay người bỏ đi không chút do dự.
Thất điện chủ mất mạng sau một kiếm thì còn ở lại làm gì? Chịu chết à?
Bát điện chủ thấy Thất điện chủ bị giết nhanh như vậy thì rơi vào im lặng.
Chỉ trong phút chốc mà thôi.
Thất điện chủ đã từng đánh tới Tứ Trọng Thiên, tuy chỉ trong một khoảng thời gian ngắn nhưng cũng đã vô cùng kinh khủng.
Vậy mà lại bị giết nhanh tới vậy.
Chỉ nhoáng cái mà thôi.
Mà bản thân đối thủ không hề xuất hiện, chỉ dùng một tia kiếm khí đã đoạt mạng thành công.
Quá sức bất thường.
Bát điện chủ liếc nhìn Đại Chu thêm một cái rồi rời đi.
Ông ta không thể nhúng tay vào việc này nữa.
Phải về bẩm báo.
Trên tường thành bên dưới, Diệp Quân chắp tay: “Đa tạ chư vị đã dốc sức tương trợ”.
Rồi hắn vung tay lên, đưa đến cho mỗi người một quả Đạo Linh.
Bọn họ nhìn nhau rồi cất quả vào với nụ cười trên môi.
Diệp Quân: “Ác Đạo Minh sẽ không bỏ qua, chư vị đi rồi nhớ cẩn thận”.
Đi ư?
Bọn họ bốn mắt nhìn nhau.
Thiên Xích bước ra khỏi hàng, nói: “Diệp thiếu, ta muốn ở lại”.
Diệp Quân thắc mắc: “Vì sao?”
Thiên Xích cười: “Diệp thiếu muốn nghe sự thật?”
Diệp Quân gật đầu: “Đương nhiên”.
Thiên Xích: “Chúng ta bây giờ đã bị đưa vào danh sách đen của Ác Đạo Minh, một khi rời đi ắt bị bọn chúng tấn công. Mà sức mạnh cá nhân bọn ta thì không cách nào chống lại, vì vậy mới muốn ở lại bên Diệp thiếu, xem như tìm chỗ nương thân”.
Diệp Quân cười: “Chỉ thế thôi?”
Thiên Xích lắc đầu: “Không giấu gì Diệp thiếu, ta rất quan tâm đến Tiểu Tháp của cậu. Nếu có thể tu luyện ở trong đó thì sẽ mạnh lên rất nhiều. Vả lại cậu cũng hào phóng mà”.
Ông ta hiểu đạo lý no một bữa và no cả đời này.
Tuy đã lên đến cảnh giới Khai Đạo nhưng nếu không có cơ duyên trời ban thì cả đời này chỉ tới thế.
Mà muốn tiến thêm thì phải có quý nhân hỗ trợ.
Vị Diệp thiếu này chính là quý nhân.