Hành động từ bỏ vũ trụ Quan Huyên không chút chần chừ mà thẳng tiến vào Chân vũ trụ của nhóm Diệp Quân khiến các thần linh có mặt đều sửng sốt.
An Vương cũng ngây ngẩn.
Đến Chân vũ trụ?
Tên Diệp Quân này điên rồi sao?
Thấy hắn dẫn dắt một nhóm thiên tài yêu nghiệt của vũ trụ Quan Huyên tiến vào truyền tống trận, sắc mặt An Vương khó coi hẳn. Nếu thật sự để bọn họ vào được Chân vũ trụ thì chẳng khác gì một sự nhục nhã trắng trợn!
Mối nhục hơn ba nghìn vạn năm trước, khi Kiếm Chủ Nhân Gian lần đầu đặt chân vào còn chưa rửa sạch, nay nếu để Diệp Quân thành công thì mặt mũi của Chân vũ trụ sẽ…
An Vương trợn trừng mắt nhìn lên cao, biết rằng mục đích của người kia không chỉ có thể, mà còn muốn ép bà ta phải quyết chiến!
Ở vũ trụ Quan Huyên này, An Vương có thể tránh chiến, có thể trì hoãn, có thể chơi trao đổi.
Nhưng ở Chân vũ trụ thì sao?
Dám không đánh với ta?
Được thôi.
Thế thì ta sẽ giết sạch từ đây cho đến Điện Chân Thần!
Bà ta bị đẩy sang thế bị động chỉ trong nháy mắt!
An Vương bất chợt cười phá lên: “Hay! Hay cho tên Diệp Quân ngươi mi hữu mưu hữu dũng, không ngại máu tanh! Hay lắm!”
Dứt lời, bà ta hóa thành một tia sáng phóng lên cao: “Theo ta!!”
Các thần linh còn lại lập tức đi theo.
Bọn họ làm sao có thể để nhóm Diệp Quân an bình đặt chân vào Chân vũ trụ cho được, bằng không thì toàn bộ thế hệ trẻ này sẽ bị sỉ nhục đến không còn mặt mũi!
…
Trên không trung, An Nam Tịnh lẳng lặng nhìn cánh cửa Thiên Môn nơi xa.
Kỳ Tỉ Thiên và những người khác cũng xuất hiện.
Mộ Niệm Niệm hỏi An Nam Tịnh: “Tịnh cô nương thấy thế nào?”
Sau một hồi im lặng, bà ấy mới nói: “Chuyện của thế hệ trẻ, để chúng nó đánh”.
Có người lại hỏi: “Nếu thế hệ trước…”
An Nam Tịnh đáp giọng lạnh tanh: “Chuyện của đời trước, đời trước đánh”.
Những người khác gật đầu.
Mộ Niệm Niệm thì thầm: “Ta sợ thằng bé kia… không chịu nổi…”
An Nam Tịnh nhìn cánh cửa, nhẹ giọng đáp: “Sự ra đời của cậu ấy là cao cấp nhất, nên cũng phải gánh vác trách nhiệm nặng nề nhất vũ trụ này. Chúng ta chỉ có thể che chở cậu ấy khỏi bị người khác ức hiếp, còn lại… Đường của cậu ấy, phải tự đi”.
Mộ Niệm Niệm khẽ gật đầu.
Bọn họ nhanh chóng biến mất tại chỗ.
Phía dưới, Nạp Lan Ca nhìn Thiên Môn không chớp mắt, kế bên là Lý Bán Tri.