Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộc Nguyên hết sức nghi hoặc, với thực lực của Trấn Thiên, trừ khi gặp phải mấy vị ngụy thần, nếu không, người thường sao có thể là đối thủ của gã được, càng đừng nói người nọ còn bắt gã quỳ ở đây như thế… Tình thế này là bị áp chế tuyệt đối rồi.

Nghĩ tới đó, Mộc Nguyên bèn hỏi: “Ai ra tay thế?”

Trấn Thiên chỉ trầm mặc.

Bởi vì gã cũng không biết đối phương là ai.

Gã chỉ nói nhảm đôi câu thôi, sau đó… liền bị đánh một trận hiểm, còn bị trấn áp bắt quỳ ở đây…

Mà người ra tay với gã, gã thậm chí còn chẳng biết là ai…

Mộc Nguyên bỗng nói: “Trấn Thiên, ngươi cứ đứng lên hẵng nói, quỳ như thế không hay lắm”.



Trấn Thiên tức giận: “Ông tưởng ta đứng lên được chắc?”

Mọi người đều sửng sốt.

Lúc này Trấn Thiên cảm thấy khổ sở thật sự, vì người phụ nữ đó để lại kiếm khí trong người gã, kiếm khí đó không làm tổn thương đến tính mạng của gã nhưng lại trấn áp gã.

Chỉ cần động đậy thì gã sẽ phải chết.

Thế nên gã không dám động.

Ngay lúc này Diệp Quân ở một bên bỗng bước đến trước mặt Trấn Thiên, hắn nhìn Trấn Thiên, cảm thấy hơi khó hiểu vì hắn cảm nhận được khí tức quen thuộc trong người Trấn Thiên.

Nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của Diệp Quân, Trấn Thiên nhíu mày: “Nhìn gì mà nhìn?”

Diệp Quân trầm giọng nói: “Có phải trong người ngươi có một luồng kiếm khí?”

Trấn Thiên sửng sốt, sau đó nói: “Sao ngươi biết…”

Có thật!

Diệp Quân nhìn Trấn Thiên: “Người ra tay với ngươi trông thế nào?”

Trấn Thiên nhíu mày, không vui nói: “Có liên quan gì đến ngươi?”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Vậy thì ngươi cứ quỳ tiếp đi”.

Nói rồi hắn dẫn Diệp An xoay người đi.

Mộc Nguyên đó lạnh nhạt nhìn Trấn Thiên: “Đã nhiều năm trôi qua mà ngươi vẫn ngu ngốc như thế, đáng đời, cho ngươi quỳ ở đó”.

Trấn Thiên: “…”

Thấy mấy người Diệp Quân đi định, Trấn Thiên do dự rồi nói: “Bà ta mặc một bộ váy trắng”.

Váy trắng!

Nghe Trấn Thiên nói thế, Diệp Quân khẽ run lên, cứng người đứng đó.

Cô cô váy trắng!

Diệp Quân xoay người nhìn Trấn Thiên, ánh mắt sáng rực: “Ngươi gặp bà ấy rồi à?”

Trấn Thiên nhíu mày, hỏi ngược lại: “Ngươi quen bà ta hả?”

Diệp Quân gật đầu.

Lần này đến lượt Trấn Thiên sửng sốt.

Diệp Quân chậm rãi bước đến trước mặt Trấn Thiên: “Cô cô ta là một người tốt, tính tình cũng rất tốt, sẽ không vô duyên vô cớ ra tay, có phải ngươi đã làm gì để bà ấy tức giận không?”

Tiểu Tháp: “…”

Nghe Diệp Quân nói thế, Trấn Thiên lắc đầu: “Ngươi nói tính tình bà ta tốt, ta không dám gật bừa”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK