Khi Diệp Quân quyết định nhúng tay vào chuyện này, tâm cảnh của hắn lập tức thay đổi, cùng lúc đó, kiếm ý cũng có biến hoá kỳ diệu, nhưng lúc này hắn cũng không để tâm được nhiều chuyện như thế, vì bà lão này đã sắp không chịu đựng được nữa rồi.
Diệp Quân sải bước đi tới trước mặt bà lão kia, hắn mở lòng bàn tay, thần ấn xuất hiện, hắn chắp ngón tay, thần ấn rung động dữ dội, sau đó biến thành một tia thần quang bay vào người bà lão.
Oanh!
Bà lão liên tục run rẩy, trong cơ thể chợt có vô số thần quang bộc phát.
Ầm!
Lúc này, một luồng khí đục bị thần ấn ép rời khỏi cơ thể bà lão, di chuyển tới đỉnh đầu của bà ta, rõ ràng luồng khí đục đó hơi sợ thần ấn, hơi rung động, không dám đến gần bà lão nữa.
Nhìn thấy luồng khí đục kia, Diệp Quân híp mắt lại, tay trái xuất hiện một thanh kiếm.
Lúc này, luồng khí đục kia như cảm nhận được sự uy hiếp, đột nhiên biến thành một tia sáng đen bay nhanh về phía Diệp Quân.
Diệp Quân đâm ra một kiếm.
Ầm!
Trong nháy mắt, Diệp Quân đã bị đánh bay ra khỏi nhà.
Thấy cảnh này, sắc mặt Lâm Bảo Mỹ lập tức thay đổi, sau đó cô bé vội vàng chạy ra ngoài.
Bên ngoài.
Diệp Quân cấm kiếm đứng đó, luồng khí đục trước mặt hắn đã hoá thành một hư ảnh từ bao giờ.
Khoé miệng Diệp Quân có máu tươi chậm rãi chảy ra.
Lúc này, hư ảnh kia đột nhiên biến thành một tia sáng bay thẳng về phía Diệp Quân, tốc độ rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã đến ngay trước mặt hắn.
Diệp Quân xuất kiếm lần nữa.
Oanh!
Kiếm chém ra, Diệp Quân lại lùi về.
Khi dừng lại, sắc mặt của hắn thoáng chốc trắng như tờ giấy.
Diệp Quân nhìn về phía hư ảnh kia, hắn lau đi máu tươi trên khoé miệng, sau đó hé miệng cười, tiến lên một bước.
Kiếm ý vô địch thoáng chốc dâng trào từ trong cơ thể hắn.
Hắn muốn phá vỡ phong ấn nơi này!
Nếu không có phong ấn, sức mạnh nguyền rủa này chẳng là gì với hắn cả, mỗi lần hắn xuất kiếm đều bị sức mạnh bí ẩn kia trấn áp và cắn trả, vì thế hắn phải phá vỡ phong ấn ở đây, chỉ như thế mới có thể trị được tận gốc.
Vào khoảnh khắc kiếm ý vô địch của Diệp Quân xuất hiện, một sức mạnh vô hình chợt tập trung lại từ trong thiên địa, sau đó chèn ép về phía Diệp Quân.
Diệp Quân không lùi mà còn tiến tới, bước về phía trước một bước, đâm kiếm lên trời: “Phá!
Một tia kiếm quang phóng lên cao, nhưng kiếm quang vừa phóng lên mấy trượng đã bị sức mạnh bí ẩn kia trấn áp, sau đó…
Oanh!
Kiếm quang vỡ tan tành.