Bởi vì sự xuất hiện của bà ấy không mang đến dao động năng lượng nào.
Người bí ẩn cất tiếng với người phụ nữ: “Đến đây, để ta xem mi là thứ gì”.
Rồi lão khom người, tung chưởng về phía bà.
Tượng thần phía sau làm theo y hệt. Bàn tay khổng lồ của nó mang theo sức mạnh thuật pháp từ xa xưa giáng xuống khiến tinh không sụp đổ.
Người phụ nữ chỉ nhàn nhạt liếc mắt rồi vung tay lên, thả ra một tia kiếm quang.
Xoẹt!
Bàn tay khổng lồ và cả tượng thần đều vỡ thành từng mảnh. Một thanh kiếm đã cắm vào giữa trán người bí ẩn tự lúc nào.
Giết trong nháy mắt!
Bốn bề lặng phắc như tờ.
Diệp Quân tự nhủ chẳng có gì bất ngờ. Từ trước đến nay, cô cô chưa từng phải tung ra kiếm thứ hai.
Người bí ẩn thì trợn mắt, lắp bắp nói: “Ngươi… ngươi là cường giả văn minh Thiên Hành?!”
Văn minh Thiên Hành?
Hàng loạt cái đầu quay phắt lại nhìn người phụ nữ. Chẳng lẽ lại thế thật?
Nào ngờ bà chỉ lạnh lùng phun ra: “Đó là thứ rác rưởi gì?”
Mọi người: “…”
Nhất Niệm cúi đầu, một lòng ăn kẹo, thầm nhủ: “Mình không biết, mình chả nghe thấy gì hết”.
Văn minh Thiên Hành là thứ rác rưởi gì!
Câu hỏi của người phụ nữ khiến tất cả trợn trừng đầy khó tin.
Văn minh Thiên Hành.
Là văn minh vũ tru cấp năm.
Vậy mà qua lời bà ấy lại thành rác rưởi?
Ghê!
Ở đằng xa, người bí ẩn nghe vậy thì phá ra cười: “Văn minh Thiên Hành là rác rưởi? Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”
Lão gọi một thần phù hình dáng kỳ lạ xuất hiện, nhìn nó hóa thành tia sáng bắn lên cao.
Tín Du thấy vật ấy thì biến sắc: “Lão đang phóng tín hiệu vào vũ trụ đấy!”
Cô ta vừa toan ra tay ngăn lại thì đã bị một thứ sức mạnh vô hình bao bọc lấy.
Cô ta lập tức quay lại trừng Huyết Thi, chỉ thấy nó đang nhăn nhở cười với người phụ nữ váy trắng. Khi nó vừa mở miệng, bà ấy đã vung tay.
Xoẹt!
Huyết Thi to lớn chưa kịp nói gì đã bị chém chết tại chỗ.
Đầu óc nó trống rỗng, trong mắt tràn ngập sự khó tin.
Trong khoảnh khắc ấy, nó đã chuẩn bị ra tay trước, nào ngờ người phụ nữ kia lại khiến nó không kịp trở tay.
Đến lúc này, nó mới cảm nhận được sự chênh lệch trong sức mạnh.