Việt Tôn dẫn nhóm Ác Bà đi về phía xa, vẻ mặt nặng trĩu.
Trên đường đi, Ác Bà muốn nói lại thôi.
Sau khi ra khỏi đại điện, Việt Tôn chợt dừng bước rồi bảo: “Nói đi”.
Ác Bà trầm giọng bảo: “Việt Tôn, có phải Điện chủ đánh giá hơi thấp người đằng sau Diệp Quân kia không?”
Việt Tôn gật đầu, vẻ mặt nặng nề: “Người phụ nữ váy trắng đó không hề đơn giản”.
Lúc này, một ông lão áo đen ở bên cạnh bỗng nhiên nói: “Nhưng ta lại thấy Điện chủ nói có lý. Ác Bà, Việt Tôn, chúng ta đã bỏ qua một chuyện, đó là Điện chủ là người trở về từ Đăng Thiên Vực, Đăng Thiên Vực là nơi hế nào? Đó là Tu La Tràng của vô số cảnh giới Khai Đạo…”
Đăng Thiên Vực!
Nghe tới địa danh này, vẻ mặt nhóm Việt Tôn đều trở nên nghiêm nghị.
Thực ra nơi đó tương đương với điểm đến cuối cùng của tất cả những cường giả cảnh giới Khai Đạo, bởi vì sau Khai Đạo, chỉ có đến nơi đó mới có thể trở nên mạnh hơn.
Nhưng nơi đó cũng là nơi vô cùng nguy hiểm, mỗi năm đều có cường giả cảnh giới Khai Đạo bỏ mạng ở nơi đó!
Không phải bọn họ không muốn đến mà là không dám đến, mà nhũng người dám đến đều không phải cường giả cảnh giới Khai Đạo bình thường, còn người có gan tới đó mà vẫn có thể sống sót trở về thì là tinh anh trong tinh anh của cảnh giới Khai Đạo, không phải người mà những cường giả cảnh giới Khai Đạo ngoài kia có thể so sánh.
Ông lão áo đen lại nói: “Nữ kiếm tu váy trắng đó chưa từng phải dùng tới nhát kiếm tới hai, nghe có vẻ rất mạnh, nhưng hai người đừng bỏ qua một chuyện, đó là người mà bà ta giết ở cấp bậc thế nào… Thứ cho ta nói thẳng, vũ trụ có nền văn minh thấp như thế, cho dù ta đến cũng có thể mặc sức chém giết”.
Một người đàn ông trung niên ở bên cạnh cũng gật đầu: “Không phải bà ta quá mạnh, mà là người ở nơi đó quá yếu”.
Ác Bà trầm giọng bảo: “Nhưng thực lực của nữ kiếm tu váy đen kia…”
Ông lão áo đen cười nói: “Vũ trụ lớn như thế có hai nhân tài tuyệt thế cũng là chuyện thường tình. Hơn nữa, lai lịch của nữ kiếm tu váy đen đó bí ẩn, chưa chắc đã đến từ Chân vũ trụ”.
Ác Bà nhìn hai người, không nói thêm gì nữa, bà ta đã từng giao đấu với Thủy tổ Đại Chu, mà lúc đó bà ta suýt nữa đã bị đánh chết bởi một chưởng. Mà Thủy tổ Đại Chu đó đánh không lại Cơ Tiểu Kiếm, nhưng Cơ Tiểu Kiếm lại đánh không lại nữ kiếm tu váy đen kia, mà hình như nữ kiếm tu váy đen còn không mạnh bằng nữ kiếm tu váy trắng đó…
Nghĩ tới đây, sắc mặt Ác Bà trầm xuống.
Không được, phải trốn thôi.
Việt Tôn đột nhiên bật cười: “Hai vị yên tâm, ta không có ý gì khác đâu, đúng là ta hơi kiêng dè nữ kiếm tu váy đen đó, nhưng cũng chỉ là kiêng dè thôi, dù sao chúng ta đông người như vậy, chẳng lẽ lại sợ một mình bà ta?”
Ông lão áo đen gật đầu: “Bây giờ chúng ta phải đoàn kết, không được hai lòng”.
Người đàn ông trung niên cũng gật đầu đồng ý: “Ba ngày nữa chúng ta đến Đại Chu, Điện chủ đích thân ra trận, đến khi ấy nữ kiếm tu váy trắng mạnh hay yếu, đấu thử một trận là biết thôi”.
Ông lão áo đen gật đầu: “Đúng vậy, lùi một vạn bước mà nói, nếu thực lực của đối phương quá mạnh, vượt xa Thập điện chủ thì chúng ta chạy. Với thực lực của chúng ta, cho dù không thắng được đối phương nhưng nếu muốn chạy thì mười bà ta cũng chẳng đuổi kịp chúng ta”.
Người đàn ông trung niên cười: “Không cần, không cần. Nếu người đằng sau Diệp Quân thật sự mạnh như vậy thì cũng không tới nỗi tìm người che chở khắp nơi như chó lạc chủ đâu”.
Việt Tôn nhìn người đàn ông trung niên và ông lão áo đen rồi bảo: “Tư mã Vũ, Nam Tiếu, dù thế nào cũng không được khinh thường, cẩn thận lật thuyền trong mương”.