Bùm!
Một luồng ánh sáng vàng đột nhiên bộc phát, kiếm của Diệp Quân bị ấn chặt tại chỗ, nhưng lúc này, vô số thanh kiếm phi bay ra, chém về phía Diệp Quan Chỉ.
Diệp Quan Chỉ lùi lại mười trượng, hơn chục thanh kiếm phi kia chém vào không trung.
Lúc này, Diệp Quân lại biến mất tại chỗ.
Vụt!
Một tia kiếm quang xẹt qua.
Diệp Quan chỉ xòe bàn tay ra, sau đó nhẹ nhàng nâng về phía trước.
Ầm!
Ngay lập tức, khoảng không trước mặt cô ấy bị nâng lên.
Ầm ầm!
Diệp Quân cũng bị luồng sức mạnh đáng sợ đó đẩy lùi mấy trăm trượng, hắn vừa dừng lại, vô số văn tự màu vàng xuất hiện xung quanh hắn, sau đó, từng luồng uy lực phóng tới, áp chế hắn tại chỗ.
Diệp Quân vừa định ra tay, Diệp Quân Chỉ đã điểm nhẹ một cái: “Chính khí trời đất cuộn trào, lên!”
Bùm!
Đột nhiên, vô số sức mạnh thần bí tỏa ra giữa trời đất, những sức mạnh này đều phóng vào những ký tự màu vàng kia, trong nháy mắt, sức mạnh đáng sợ xung quanh Diệp Quân tăng lên.
Bùm!
Lúc này, Diệp Quân cảm thấy như có hàng vạn ngọn núi đè lên người.
Hắn cảm thấy cả người như sắp nổ tung.
Diệp Quân nắm chặt tay, hắn muốn rút kiếm ra nhưng không được.
Trừ phi tiến lên một bước, đạt đến Đại Kiếm Đế!
Lúc này, trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện một giọng nói thần bí: “Cô ấy dùng văn tự tạo thành vực, tại sao ngươi không dùng kiếm tạo thành vực?”
Đây không phải giọng Tháp gia!
Là giọng nữ!
Diệp Quân sững sờ.
Giọng nói đó lại vang lên: “Dùng kiếm hình thành vực có thể phá vỡ!”
Diệp Quân lắc đầu: “Không!”
Giọng nói bí ẩn ngừng lại.
Diệp Quân nắm chặt tay phải.
Rắc!
Một luồng sức mạnh đáng sợ tỏa ra từ nắm đấm của hắn.
Liệt Thế Thốn Kình!
Rắc!
Sức mạnh cường đại khiến xung quanh chấn động kịch liệt, nhưng ngay sau đó, Diệp Quân lại thi triển Liệt Thế Thốn Kình ba lần liên tiếp.