Con ngươi của Nguyệt Già thoáng co rút lại, lòng khiếp sợ vô cùng.
Quả thực nàng ta có ý định kết thân với Diệp Quân, tất nhiên, mục đích cuối cùng không phải là Diệp Quân mà là người phụ nữ váy trắng kia.
Nàng ta cho rằng, đối phó với loại thiếu niên bồng bột thật thà này đâu phải chuyện gì khó. Dù sao, nàng ta vẫn rất có niềm tin với dung nhan của mình. Chỉ có điều, Nguyệt Già không ngờ rằng thiếu niên trước mặt đây lại là một người tâm sáng như gương, nhìn qua là hiểu rõ mọi chuyện.
Sơ suất quá, đánh giá thấp đối phương rồi!
Diệp Quân nhìn Nguyệt Già, nói: “Cô cô ta ở hệ Ngân Hà đó, nếu Nguyệt Già cô nương muốn làm quen với người thì có thể tới đó tìm người”.
Nói xong, hắn quay đầu rời khỏi nơi đó.
Nguyệt Già lại gọi: “Diệp công tử”.
Diệp Quân quay lại nhìn nàng ta, Nguyệt Già trầm giọng nói: “Chuyện vừa rồi là lỗi của ta, xin lỗi. Ta hi vọng chúng ta có thể làm quen lại từ đầu, ta là Chiêm Đài Nguyệt Già…”
Diệp Quân lắc đầu, ngắt lời nàng ta: “Ta không muốn quen biết với cô nương”.
Nói đoạn, hắn cất bước rời khỏi đó.
Chiêm Đài Nguyệt Già giận dữ mắng theo: “Cái đồ nhỏ mọn này…”
Xa xa, Diệp Quân đang định rời đi, lại dường như cảm thụ được điều gì, hắn ngẩng phắt đầu lên, giây lát sau, một sức mạnh hủy diệt đất trời từ nơi xa xa tràn tới.
Ầm!
Thời không phía trên sụp đổ!
Diệp Quân hốt hoảng trong lòng, luồng sức mạnh vừa rồi rất khủng khiếp, không hề thua kém sức mạnh của vị thần linh vũ trụ trong địa cung.
Là Vĩnh Sinh Đại Đế!
Mẹ kiếp!
Diệp Quân thầm mắng một tiếng, tên này không đến sớm chút, đợi cô cô vừa đi liền tới, mẹ nó chứ.
Với thực lực hiện nay của mình, Diệp Quân biết hắn không thể là đối thủ của Vĩnh Sinh Đại Đế, nhưng lúc này, hắn không còn đường lui nào khác. Ngay khi hắn đang định ra tay, chợt có một bàn tay kéo hắn ra phía sau, một người phụ nữ xuất hiện trước mặt hắn.
Nhìn thấy cô gái kia, Diệp Quân tức thì sửng sốt.
Chấp Kiếm Nhân!
Chấp Kiếm Nhân ngẩng đầu nhìn luồng sức mạnh khủng bố đang kéo đến, sắc mặt lạnh nhạt, đâm ra một kiếm.
Ong!
Kiếm ngân lên, một luồng kiếm quang xé không trung lao đi, xé toạc luồng sức mạnh kia, nhưng cũng vào lúc này, từ trên không trung có một bàn tay khổng lồ đè xuống.
Con ngươi Chấp Kiếm Nhân co rút lại, nàng ta quay phắt về sau, vỗ mạnh một cái lên vai Diệp Quân, một luồng kiếm khí hết sức ôn hòa đẩy Diệp Quân ra xa, bản thân nàng ta hóa thành một luồng kiếm quang, lao lên cao, chém về phía bàn tay khổng lồ nọ.
Ầm ầm!
Kiếm khí vỡ vụn, Chấp Kiếm Nhân bị đẩy lùi mấy nghìn trượng.