Mẹ nó, cha con các ngươi đều chẳng phải người tốt lành gì.
Trong tinh không, Diệp Quân thu kiếm lại, sau đó nói: “Tiền bối, vãn bối phải đi rồi!”
Tăng Vô thu hồi mạch suy nghĩ, hỏi: “Cậu quay về Kiếm Tông sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Vâng ạ!”
Tăng Vô cười nói: “Được!”
Diệp Quân khẽ hành lễ: “Đa tạ tiền bối thời gian qua đã chỉ điểm, vãn bối cáo từ”.
Tăng Vô khẽ cười: “Được”.
Diệp Quân quay người ngự kiếm bay lên, biến mất trên bầu trời.
Tăng Vô nhìn đạo kiếm quang ở phía xa, trầm mặc một hồi lâu rồi mỉm cười, khẽ nói: “Nếu nhìn thấy thằng nhóc này, chắc chắn mọi người sẽ vui lắm”.
Nói rồi, ông ấy ngẩng đầu nhìn vũ trụ vô tận, nhẹ giọng nói: “Vũ trụ Quan Huyên ta có người kế thừa rồi”.
…
Sau khi Diệp Quân trở về Kiếm Tông, hắn lập tức tới tìm Trần Quan Tử.
Trong điện, Trần Quan Tử nhìn Diệp Quân: “Cần phi kiếm sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Còn cần tám thanh nữa!”
Trần Quan Tử khẽ gật đầu: “Theo ta!”
Nói xong y quay người ngự kiếm bay lên, biến mất phía chân trời.
Diệp Quân vội bay theo.
Mộ kiếm.
Trần Quan Tử dẫn Diệp Quân vào sâu trong mộ kiếm. Chẳng bao lâu sau, họ đã tới trước một tảng đá lớn, trên đó có đặt một hộp kiếm.
Hộp kiếm đen nhánh, không có tên.
Trần Quan Tử xòe tay ra, hộp kiếm kia bỗng bay tới trước mặt y, y khẽ búng tay.
Vù!
Bỗng chốc, mười hai thanh phi kiếm bay lên trời, xé rách tầng mây, uốn lượn trên không trung.
Lúc này, Trần Quan Tử lại búng tay, mười hai thanh phi kiếm bay trở về, chớp mắt đã tới trước mặt Diệp Quân. Mười hai thanh phi kiếm này đều rộng chừng hai ngón tay, dài ba thước, không có chuôi.
Trần Quan Tử nhìn Diệp Quân: “Đây là hộp kiếm của Mộ Dung sư huynh, tên là ‘Chu Tà’, bên trong có mười hai thanh phi kiếm Chu Tà, đều là cấp Thần. Ba mươi năm trước Mộ Dung Khuynh sư huynh đã hi sinh ở chiến trường Hư Chân, ba mươi năm nay, hộp kiếm ‘Chu Tà’ của huynh ấy vẫn nằm lặng lẽ ở đây, từ bây giờ, chúng nó sẽ theo đệ”.
Diệp Quân vội nói: “Vâng!”
Nói rồi hắn giơ tay ra cầm lấy hộp kiếm.
Ầm!
Hộp kiếm rung lên kịch liệt, một luồng kiếm ý khủng bố trào ra ngoài, hai tay Diệp Quân bị hất ra.