Diệp Thanh Thanh nhìn hắn, tiếp tục khiêu khích: “Con mau tới đây đánh ta đi!”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Cô cô, chúng ta cần phải nói lý lẽ!”
Diệp Thanh Thanh bình tĩnh nói: “Con nói là việc của con, ta đánh là việc của ta!”
Diệp Quân cả giận nói: “Cô cô đánh ta, ít nhất cũng phải cho ta một lý do chứ?”
Diệp Thanh Thanh nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Tại sao con lại lợi dụng sàm sỡ con gái nhà người ta?”
Diệp Quân lập tức phủ nhận: “Con không có, con chỉ đang cảm nhận thể chất của cô ấy!”
Diệp Thanh Thanh tức giận nói: “Cảm nhận thể chất cần phải sờ tay sao? Tại sao không sờ ngực luôn đi?”
Diệp Quân: “…”
Diệp Thanh Thanh lạnh lùng liếc nhìn Diệp Quân: “Không học cái gì tốt, toàn học mấy thứ linh tinh của cha con! Nếu không phải nể mặt cha con, ta sẽ không quan tâm…”
Nói đến đây, dường như bà ấy ý thức được gì đó, vội vàng ngừng lại.
Ở một bên, sắc mặt của Diệp Quân khẽ biến đổi.
Diệp Quân ngồi ở trên thềm đá, cứ như vậy nhìn chằm chằm Tiểu Tháp ở trước mặt, yên lặng không nói gì.
Tiểu Tháp cũng trầm mặc.
Những lời này sẽ gây ra rắc rối, bởi vì nó đã chặn đường của Diệp Quân.
Bầu không khí trong sân bất chợt thay đổi.
Diệp Thanh Thanh liếc nhìn Diệp Quân đang im lặng ngồi trên bậc đá, do dự, đang định nói gì đó. Diệp Quân đột nhiên hít một hơi thật sâu, chậm rãi đứng dậy, sau đó cúi đầu chào thật sâu với Diệp Thanh Thanh: “Cảm ơn cô cô vì đã trợ giúp con trong suốt đoạn đường này, từ giờ trở đi, con sẽ không làm phiền cô cô nữa”.
Nói xong, hắn xoay người cầm Tiểu Tháp lên, hóa thành một đạo kiếm quang, biến mất ở phía xa.
Ở cửa đại điện, Diệp Thanh Thanh nhìn kiếm quang biến mất ở phía xa, hai tay nắm chặt kiếm, trầm mặc không nói gì.
Tịnh Tuyết nhìn Diệp Thanh Thanh ở bên cạnh, cũng không lên tiếng.
…
Diệp Quân rời khỏi thế giới đó, hắn tiến vào Tuế Nguyệt trường hà, vừa định đi ngược dòng Tuế Nguyệt, hắn mới phát hiện lần ngược dòng Tuế Nguyệt này không phải kinh khủng ở mức bình thường. Trước kia đều là Diệp Thanh Thanh ngược dòng Tuế Nguyệt, cho nên hắn không cảm nhân được ngược dòng Tuế Nguyệt kinh khủng như thế nào!
Nhưng giờ phút này, khi hắn tự mình đối mặt với Tuế Nguyệt trường hà, hắn mới ý thức được nó đáng sợ cỡ nào.
Tuy nhiên, hắn sẽ không lùi bước.
Vào lúc này, hắn đột nhiên nghĩ tới Từ Chân.
Bây giờ, hắn mới thực sự hiểu những gì Từ Chân đã nói với hắn vào ngày hôm đó và những gì mà cô ta đã làm cho hắn.
Không nên gọi người!
Không nên gọi người!
Không nên gọi người!
Quả thật, cha có thể yên tâm gọi vài vị cô cô đến giúp, nhưng mình thì sao?