Thịch!
Bát Uyển lại tiếp tục lùi sau, máu tươi văng tung tóe!
Lúc Trần Qua kia đang định thừa thắng xông lên thì bỗng ngoảnh đầu nhìn Diệp Quân ở gần đó, bấy giờ Diệp Quân đã khôi phục thân xác.
Trần Qua lập tức ra lệnh: “Giết kiếm tu kia trước!”
Dứt lời, gã biến mất tại chỗ.
Vù!
Một thanh trường thương đâm về phía Diệp Quân ở gần đó.
Mà lúc này, một tàn ảnh lướt nhanh qua, Bát Uyển lại lần nữa đứng chắn trước mặt Diệp Quân, cô ấy gào lên: “Không ai được động tới hắn!”
Cô ấy nhìn Trần Qua đang xông tới kia bằng ánh mắt đầy sát khí. Cô ấy chợt xông tới trước rồi đập mạnh hai nắm đấm xuống!
Táng Thần!
Thời không nứt vỡ, một nắm đấm nghìn trượng đánh xuống.
Rầm!
Mảng thời không trước mặt Bát Uyển tan tành, luồng sức mạnh khủng bố ép đám Trần Qua phải liên tục lùi sau!
Nhưng lúc này, Bát Uyển cũng đã phun ra mấy ngụm tinh huyết, bây giờ mặt cô ấy trắng như tờ giấy, không có chút huyết sắc nào, y phục cả người cũng đã bị nhuộm đỏ.
Gần đó, sau khi đám Trần Qua dừng lại thì sắc mặt trở nên cực kỳ nặng nề, sức mạnh của cô gái này đáng sợ quá!
Trần Qua nhìn Bát Uyển, ánh mắt ngập tràn sát ý: “Cô ta đã như đèn cạn dầu rồi! Giết!”
Nói đoạn, gã lại xông tới.
Bên kia, Bát Uyển quệt vết máu nơi khóe môi, ánh mắt kiên định, xông lên đấm một quyền ra.
Ầm!
Quyền mang lóe sáng, Bát Uyển bị đánh bay, cuối cùng bị đập xuống đất khiến mặt đất nứt toạc!
Trần Qua không tiếp tục truy sát Bát Uyển mà chuyển đầu thương, đâm về phía Diệp Quân.
Thế mà ngay lúc đó, Bát Uyển lại xuất hiện trước mặt Diệp Quân, cô ấy siết chặt hai tay rồi lại đập tới trước!
Rắc!
Sau cú đập này, hai tay Bát Uyển nứt toác, máu tươi bắn ra, xương bên trong lớp thịt cũng dần dần vỡ vụn.
Ầm!
Một quyền đấm xuống, thời không mấy nghìn trượng trước mặt Bát Uyển vụn vỡ, sức mạnh ghê gớm đánh lui đám Trần Qua.
Nhưng Bát Uyển cũng bị đánh bật ra xa, sau đó đập mạnh xuống mặt đất cách Diệp Quân không xa.
Bát Uyển quay người nhìn Diệp Quân, máu tươi không ngừng trào ra từ trong miệng, khẽ nói: “Đau…”
Song lúc này, đám người Trần Qua lại tấn công tới!