Mộ Niệm Niệm vung kiếm.
Nhát kiếm chém vào quyền mang.
Ruỳnh!
Đất trời sụp đổ, bốn bề đen nhánh trong phút chốc.
Thái Hòa Thần Đế cấp tốc lùi lại hơn mấy nghìn trượng, nhưng Mộ Niệm Niệm cũng không thừa thắng xông lên.
Dù bà ấy đã chiến thắng qua mấy đợt giao thủ!
Diệp Quân thấy thế thì sa sầm mặt, nhìn khắp nơi một lượt rồi nói với Ảnh Nữ: “Tỷ tỷ này, quanh chúng ta còn có rất nhiều cường giả thần linh còn mạnh hơn Thái Hòa Thần Đế này”.
Ẩn Nữ: “Thế thì sao?”
Diệp Quân nhìn về phía Mộ Niệm Niệm: “Vị Mộ Thiên Đạo này rõ ràng có cơ hội thừa thắng truy kích nhưng lại không làm, từ đầu đến cuối đều ở gần ta, cho thấy bà ấy đang đề phòng những tên thần linh ẩn nấp”.
Hắn thoáng dừng lại: “Nếu ta không đoán sai thì sắp có cường giả thần linh đến, nên Thái Hòa Thần Đế mới ra tay để khích Mộ Thiên Đạo chủ động tấn công, khi ấy những tên thần linh ẩn nấp kia sẽ lập tức tấn công ta. Nhưng ông ta không ngờ rằng Mộ Thiên Đạo không dính bẫy!”
Xung quanh có thần linh ẩn nấp!
Ẩn Nữ nhíu mày, chậm rãi nhắm mắt để cảm nhận bốn phía, sau đó lắc đầu: “Ta không cảm nhận được gì cả”.
Diệp Quân sa sầm mặt.
Ảnh Nữ tỷ tỷ đã không cảm nhận được, vậy thì chỉ có thể là tên thần linh ấy rất mạnh.
Hắn thầm hỏi: “Tháp gia, tên thần linh kia có mạnh không?”
Tiểu Tháp: “Mạnh”.
Có thật kìa!
Diệp Quân chần chừ: “Đã có thần linh ẩn nấp, sao ngươi không nhắc ta?”
Tiểu Tháp: “Ngươi thông minh mà, không cần ta nhắc cũng đoán ra được”.
Diệp Quân đen mặt: “Lỡ ta đoán không ra thì sao?”
Tiểu Tháp: “Thì liên quan gì ta? Ta chỉ là cái tháp, ngươi có bị đánh chết thì ta cũng đâu làm được gì!”
Diệp Quân im luôn.
Thôi xong.
Tháp gia bắt đầu giở chứng rồi!
Bên kia, Thái Hòa Thần Đế im lặng nhìn Mộ Niệm Niệm, không nói một lời.
Người phụ nữ này đã nhìn thấu ý đồ của ông ta.
Chợt nghe Mộ Niệm Niệm nói: “Tất cả cường giả thư viện Quan Huyên, lập tức lùi về sau Thiếu chủ!”
Những người được điểm danh nghe vậy thì làm theo không chút chần chừ.
Sau đó Mộ Niệm Niệm xoay người vung kiếm.
Roẹt!