Nói đến đây, ông ta lắc đầu: “Cuộc đời ta đã gặp rất nhiều người như thế rồi, người khác lừa dối ngươi không đáng sợ, đáng sợ nhất là ngươi tự lừa dối mình”.
Trong mắt Diệp Quân loé lên cảm xúc phức tạp.
Kiếm ý vô địch!
Biết bao năm trôi qua, mình có còn vững lòng như lúc đầu không?
Ban đầu hắn từng nói không tu kiếm thì thôi, một khi tu kiếm là phải vô địch.
Đặt tay lên ngực tự hỏi, thật ra suy nghĩ này đã ngày càng phai nhạt rồi.
Sau khi ra ngoài, ngày càng gặp nhiều cao thủ hơn, suy nghĩ vô địch cũng ngày càng phai nhạt.
Nghĩ đến đây, Diệp Quân không khỏi cười châm chọc, thật ra rất nhiều lúc hắn cũng đang tự lừa dối mình, tâm lý là thứ cần phải suy xét và rèn luyện mọi lúc.
Người đàn ông nói tiếp: “Kiếm ý của ngươi hữu hình, nhưng vô hồn, nói một cách khác thì ngươi thiếu một loại tinh khí thần, tinh khí thể thể hiện sự sắc bén. Người trẻ tuổi nên có chí tiến thủ, phải nhiệt huyết, phải có khí phách hào hùng dám lật tung đất trời”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Nhưng con người có lẽ cũng phải biết sợ”.
Người đàn ông cười hỏi: “Hai điều này có gì mâu thuẫn à? Không hề mâu thuẫn. Tinh khí thần ta nói không phải là bảo ngươi đi làm chuyện không có não. Mà là khi gặp phải người không thể chống lại, trong lòng ngươi nhất định phải có một suy nghĩ là bây giờ ta không bằng ngươi, nhưng sau này ta chắc chắn sẽ vượt qua ngươi, kiếm tu là phải dám nghĩ dám làm”.
Diệp Quân trầm tư.
Người đàn ông nhìn hắn, sau đó cười nói: “Thật ra vấn đề lớn nhất của ngươi là lòng tin không đủ thuần tuý, nếu lòng tin đủ thuần tuý, thậm chí còn có thể dùng kiếm ý áp chế thần tính của bản thân, đạt tới đẳng cấp nhân tính và thần tính cùng tồn tại trong truyền thuyết”.
Diệp Quân vội hỏi: “Tiền bối là như thế sao?”
Người đàn ông lắc đầu: “Không phải”.
Diệp Quân: “…”
Người đàn ông uống cạn rượu, sau đó nói: “Kiên trì với lòng tin kiếm đạo không phải chuyện ngày một ngày hai, cần phải kiên trì mọi lúc, hơn nữa phải liên tục cố gắng và phấn đấu vì nó, chỉ nghĩ thôi cũng vô dụng, nghĩ gì phải lập tức làm ngay”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
Người đàn ông cười hỏi: “Hiểu thật à?”
Diệp Quân gật đầu: “Phải làm”.
Người đàn ông gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
Dường như nghĩ đến điều gì, người đàn ông đột nhiên dừng lại, sau đó nói: “Có thể giúp ta một chuyện không?”
Diệp Quân hỏi: “Chuyện gì thế?”
Nhưng người đàn ông chợt im lặng.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên.