Hiên Viên Lăng lắc đầu: “Chưa từng!”
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Cô không biết yêu nên cô đừng hỏi nữa”.
Nét mặt Hiên Viên Lăng cứng đờ.
Thấy Hiên Viên Lăng đen mặt, Diệp Quân bật cười.
Rõ ràng sức sát thương trong câu nói của Diệp Quân rất lớn, trên đường đi Hiên Viên Lăng cũng không nói chuyện với hắn nữa. . 𝘛r𝓊𝒚ện chính ở # 𝘛RU𝑴𝘛RU𝖸 Ệ𝘕.𝚅n #
Lúc này, xe của bọn họ đã rời khỏi thành phố, tiến vào một cánh rừng.
Lúc này, Diệp Quân chợt cảm thấy máu huyết trong người mình bắt đầu sôi trào.
Sức mạnh huyết mạch!
Diệp Quân tỏ vẻ ngạc nhiên!
Không phải huyết mạch phong ma!
Mà là một sức mạnh huyết mạch khác!
Chuyện gì thế này?
Phải nói rằng lúc này Diệp Quân hơi bối rối.
Hắn không ngờ một loại huyết mạch khác trong cơ thể mình lại kích hoạt vào lúc này.
Hắn biết trong cơ thể mình có ba loại huyết mạch, một là huyết mạch phong ma, hai là huyết mạch của mẫu thân Tần Quan của hắn.
Còn một loại nữa hắn cũng không biết là gì, mà nó cũng chưa từng xuất hiện.
Sức mạnh huyết mạch xuất hiện bây giờ là huyết mạch của mẫu thân Tần Quan của hắn.
Mẫu thân của hắn có huyết mạch gì?
Diệp Quân nhíu mày, như nghĩ tới điều gì, hắn bỗng quay đầu nhìn Hiên Viên Lăng bên cạnh: “Cô Lăng, cô có huyết mạch đặc biệt à?”
Nghe vậy, trong mắt Hiên Viên Lăng hiện lên vẻ khác thường: “Làm sao… anh biết?”
Diệp Quân vội hỏi: “Cô có huyết mạch gì?”
Hiên Viên Lăng hơi do dự.
Diệp Quân hỏi: “Không tiện nói à?”
Hiên Viên Lăng lắc đầu: “Cũng không phải, chỉ là hơi sốc thôi. Anh Diệp, vì sao anh lại hỏi như vậy?”
Diệp Quân nhìn Hiên Viên Lăng: “Cô có thể nói cho tôi biết trước không?”
Hiên Viên Lăng trầm giọng đáp: “Huyết mạch Viêm Hoàng!”
Diệp Quân nhíu mày: “Huyết mạch Viêm Hoàng?”
Hiên Viên Lăng ở trong thang máy, nhìn hắn: “Anh Diệp, vì sao anh lại hỏi như vậy?”
Diệp Quân nghiêm túc hỏi: “Có thể cho tôi cảm nhận huyết mạch của cô một lúc được không?”
Mặt Hiên Viên Lăng thoáng chốc đỏ lên, sau đó lắc đầu như trống bỏi: “Không không!”
Diệp Quân sửng sốt.
Hiên Viên Lăng nhìn Diệp Quân, khẽ nói: “Anh Diệp… Anh đừng nói lời cợt nhả như vậy…”
Diệp Quân chớp mắt: “Cô Lăng, có phải cô hiểu lầm gì rồi không?”
Hiên Viên Lăng cúi đầu, mặt đỏ bừng, không nói gì.