Người phụ nữ váy trắng nhìn tia lửa truyền tin tức đó, không ngăn cản.
Thấy thế ánh mắt Diệp Quân lóe lên tia phức tạp.
Quả nhiên!
Sở dĩ Khâu Bạch Y này làm thế là muốn thử thực lực thật của cô cô váy trắng, thế nên tên này không tiếc hy sinh mạng của mình.
Đúng là mưu mô.
Khâu Bạch Y ở đằng xa còn đang cười rất lớn.
Một nhát kiếm không thể đoán được thực lực của bà ấy nhưng hai nhát kiếm lại có thể, hơn nữa bà ấy còn lùi về sau một bước.
Lùi về sau một bước.
Như nghĩ đến điều gì, Khâu Bạch Y bỗng giật mình, ông ta ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ váy trắng, lúc này người phụ nữ váy trắng đang bình tĩnh nhìn ông ta.
“Không ổn!”
Khâu Bạch Y cả kinh, run giọng nói: “Ngươi… ngươi cố ý giả vờ yếu, ngươi…”
Dứt lời, ông ta xòe tay ra, lại một lá bùa nữa bị đốt cháy, nhưng lúc này thanh kiếm giữa trán ông ta bỗng rung lên, lá bùa bốc cháy trong tay ông ta bỗng biến mất.
Mặt Khâu Bạch Y xám như tro, người phụ nữ này thế mà lại chơi trò mưu trí?
Toang rồi!
Ác Đạo Minh xong đời rồi!
Hết thật rồi!
Khâu Bạch Y vẫn cảm thấy hơi không cam lòng, ông ta bỗng tức giận gào lên muốn tự hủy, xem thử người phụ nữ này đang giả vờ yếu hay là không mạnh đến thế thật.
Nhưng ác niệm và kiếm ý trong người ông ta vừa thoát ra khỏi cơ thể đã bị thanh kiếm giữa trán áp chế, giết chết.
Khâu Bạch Y tuyệt vọng hoàn toàn.
Người phụ nữ này đang giả vờ thật.
Mình truyền tin tức giả về… hơn nữa còn là tin tức mình hy sinh mạng để truyền về, họ chắc sẽ tin tưởng không nghi ngờ…
Thôi xong thật rồi!
Mặt Khâu Bạch Y xám như tro, ông ta quay đầu lại nhìn về hướng Chân vũ trụ, ánh mắt ông ta xuyên qua vô số vũ trụ tinh hà, cuối cùng đến Kiếp Giới.
Khâu Bạch Y khẽ nói: “Thật xin lỗi, ta là một tên vô dụng, không giúp được ngươi”.
Vừa dứt lời, ông ta biến mất hoàn toàn.
Bị tiêu diệt!
Không trung trở lại như ban đầu.
Dĩ nhiên chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Người phụ nữ váy trắng chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, Thượng Thần Thiên Huyên và Thượng Thần Thiên Vân biến sắc, muốn giết người diệt khẩu sao?
Lúc này, Nhất Niệm và Tịnh An bỗng xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, Nhất Niệm đưa mắt nhìn người phụ nữ váy trắng, không nói gì mà đứng sát vào người Diệp Quân.
Tịnh An liếm cây kẹo hồ lô, cũng đứng sát vào bên cạnh Diệp Quân.
Người phụ nữ váy trắng bỗng quay đầu nhìn Diệp Quân: “Hai người đều đáng chết, là hai người cùng giết sao?”
Diệp Quân dời mắt nhìn Thượng Thần Thiên Huyên, hắn vẫn có ấn tượng tốt với Thượng Thần Thiên Vân, nhưng với Thượng Thần Thiên Huyên này…
Thấy Diệp Quân nhìn sang, Thượng Thần Thiên Huyên bỗng đổi sắc, nhưng bà ta không định đứng yên chờ chết, lúc này vừa định ra tay thì lại bị Thượng Thần Thiên Vân ngăn lại, bà ta nhìn Diệp Quân: “Có thể xin ngươi giúp đỡ không?”
Bà ta biết cho dù bà ta hay Thiên Huyên cũng không thể là đối thủ của người phụ nữ váy trắng trước mặt này.
Người này quá đáng sợ.
Diệp Quân nhìn Thượng Thần Thiên Huyên, không nói gì.
Thượng Thần Thiên Vân hơi lo lắng, lúc này Diệp Quân lại nói: “Cô cô, có thể đến nền văn minh Thiên Hành với con một chuyến không?”
Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân bình tĩnh nói: “Không cần phiền phức thế, chỉ hướng đi ta chỉ cần một nhát kiếm tiêu diệt là được”.
Nhất Niệm: “…”
Tịnh An: “…”
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó quay đầu nhìn Nhất Niệm bên cạnh: “Có tiêu diệt luôn không?”
Nhất Niệm lén nhìn người phụ nữ váy trắng, sau đó lẳng lặng gật đầu, không nói gì.
Tịnh An liếm kẹo hồ lô, không nói gì.
Tất nhiên cô ta không muốn Nhất Niệm hủy diệt nền văn minh Thiên Hành, nhưng cô ta sẽ tôn trọng lựa chọn của Nhất Niệm, dù sao cũng không phải Nhất Niệm có lỗi với nền văn minh Thiên Hành, mà là nền văn minh Thiên Hành có lỗi với Nhất Niệm.
Một lúc sau, Nhất Niệm mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn trên bầu Thượng Thần Thiên Vân trong tinh không, Thượng Thần Thiên Vân mỉm cười nói: “Cho dù con có đưa ra lựa chọn gì, sư phụ cũng sẽ không trách con”.
Nhất Niệm mỉm cười: “Sư phụ gạt con, con biết nếu hủy diệt nền văn minh Thiên Hành, chắc chắn sư phụ sẽ đau lòng, con không muốn sư phụ đau lòng”.
Nghe Nhất Niệm nói thế, ánh mắt Thượng Thần Thiên Vân hiện lên vẻ phức tạp.
Nhất Niệm nhìn người phụ nữ váy trắng, cô ta do dự rồi nói: “Cô cô…”
Người phụ nữ váy trắng nhìn Nhất Niệm không đáp lời.
Nhất Niệm hơi lo lắng.
Thật ra cô ta hơi sợ vị cô cô này.
Diệp Quân kéo Nhất Niệm đang lo lắng đến mỉm cười nói: “Đừng sợ, cô cô rất tốt”.
Nhất Niệm gật đầu, sau đó lại nhìn người phụ nữ váy trắng, người phụ nữ váy trắng bỗng nói: “Qua đây”.
Thấy người phụ nữ váy trắng gọi mình, Nhất Niệm hơi sợ, vội nhìn Diệp Quân, Diệp Quân mỉm cười, sau đó kéo cô ta đến trước mặt người phụ nữ váy trắng.