Mộc Uyển Du hơi khó hiểu: “Không phải nhẫn bình thường sao?”
Mộc Uyển Du gật đầu: “Đúng thế, đây là một chiếc nhẫn, hơn nữa còn không phải là nhẫn bình thường, cô có biết bên trong có đồ gì không?”
Mộc Uyển Du khẽ lắc đầu: “Tôi không biết, anh ta nói đây là đồ quý giá nhất ở hệ Ngân Hà”.
Quý giá nhất!
Hiên Viên Lăng suy nghĩ, sau đó đưa chiếc nhẫn cho Mộc Uyển Du, nói: “Cô Uyển Du, vật này rất quý giá giữ cho kỹ”.
Mộc Uyển Du gật đầu: “Ừ”.
Cô ấy vừa nói vừa cầm chiếc nhẫn, nhìn chiếc nhẫn trong tay, nở nụ cười động lòng người.
Hiên Viên Lăng nói: “Đi, tôi dẫn cô đến Kiếm Đạo Viện làm quen”.
…
Diệp Quân ra khỏi học viện Ngân Hà bèn đi thẳng đến chỗ ở của Chân Thần, vì có chìa khóa nên Diệp Quân mở cửa đi thẳng vào, thế nhưng khi hắn bước vào phòng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hắn sửng sốt.
Diệp Quân do dự một chốc rồi uống cạn.
Uống cạn một chai rượu, hắn cảm thấy cổ và dạ dày của mình như bị thiêu đốt.
Rượu này mạnh quá.
Cùng lúc đó hắn cảm thấy mình bắt đầu lâng lâng.
Thấy Diệp Quân uống hết, Từ Chân khẽ cười, đang định lên tiếng thì Diệp Quân bỗng nói: “Tỷ cũng uống đi, uống hết rồi nói cho ta biết”.
Từ Chân cười nói: “Được”.
Dứt lời, cô ta cũng uống cạn.
Uống xong, Từ Chân giơ chai rỗng trong tay lên, sau đó nói: “Uống hết rồi”.
Diệp Quân khó hiểu: “Tỷ có cảm giác say không?”
Từ Chân chớp mắt: “Có”.
Diệp Quân nghi ngờ: “Thật à?”
Từ Chân gật đầu: “Thật mà, đầu choáng lắm, có phải cậu cũng thế không?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Từ Chân bỗng ngồi xuống đất, cô ta vỗ vào chỗ bên cạnh mình, ngồi ở đây.
Diệp Quân do dự một chốc, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô ta, hai người cùng nhìn ra ngoài cửa sổ, từ vị trí này có thể nhìn thấy rất nhiều nhà cao tầng và vô số con phố rải rác, rất sầm uất.
Diệp Quân nói: “Chân tỷ, vấn đề lớn nhất của ta không phải là tạp niệm sao?”
Từ Chân nói: “Vấn đề lớn nhất của cậu hiện giờ là không thể đối diện với tạp niệm của mình”.
Diệp Quân không hiểu.
Từ Chân cười nói: “Dạo này cảnh giới kiếm đạo của cậu tăng lên một chút, chắc hẳn đã nhìn thẳng vào một vài tạp niệm”.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Sao tỷ biết?”