Diệp Quân nói: “ Người của nền văn minh Thiên Hành”.
Sắc mặt Chu Phạn đột nhiên thay đổi, cô ta quay đầu lại nhìn Diệp Quân, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Diệp Quân vuốt nhẹ mái tóc xõa sau vai Chu Phạn, dịu dàng bảo: “Đừng lo, ta sẽ giải quyết ổn thỏa”.
Chu Phạn trầm giọng: “Sau đó lại có một cường giả nữa tới, người đó có lẽ không phải người của nền văn minh Thiên Hành”.
Diệp Quân nói: “Đến từ Ly Hận Thiên, tất cả đều là kế hoạch của vị Điện chủ Ác Đạo Minh, ông ta muốn liên thủ với mấy thế lực hàng đầu để giết ta.”
Sự lo lắng trong mắt Chu Phạn lại hiện lên, cô ta nắm chặt tay Diệp Quân.
Diệp Quân nói: “Thời gian này muội đừng rời khỏi Đại Chu’.
Chu Phạn gật đầu: “Ta biết, nhưng huynh…”
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn ra ngoài điện: “Đến lúc ta đáp trả rồi”. Lần này Nhất Niệm đã suýt chết ở nền văn minh Thiên Hành, sao hắn có thể bỏ qua chuyện này được? Nợ máu phải trả bằng máu!
Hơn nữa chắc chắn Ác Đạo Minh sẽ không chịu dừng lại, mà hắn cũng không muốn ngồi yên chờ chết.
Chiến đấu thôi!
Diệp Quân không ở lại Đại Chu lâu, sau khi giải quyết xong chuyện cần làm, hắn bèn rời khỏi Đại Chu.
Diệp Quân chợt gọi: “Tịnh An”.
Tịnh An xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, trong tay cô ta đang cầm một cây kẹo hồ lô. Diệp Quân nói: “Giúp ta điều tra xem vị Nhị điện chủ kia đang ở đâu”.
Tịnh An gật đầu, cô ta búng tay, thời không bên cạnh chợt rung lên, sau đó một đốm lửa chậm rãi bay ra.
Tịnh An nói: “Điều tra Nhị điện chủ của Ác Đạo Minh”.
Đốm lửa cung kính hành lễ, rồi lặng lẽ biến mất.
Tịnh An quay đầu nhìn Diệp Quân, do dự giây lát rồi nói: “Sư phụ nói Ác Đạo Minh không đơn giản như vẻ bề ngoài, có cần gọi cô cô không?”
Diệp Quân lắc đầu khiến Tịnh An cảm thấy khó hiểu.
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Một đám lâu la thôi, không đáng để cô cô ra tay”.
Tịnh An chớp mắt, trong mắt có những ngôi sao nhỏ.
Ở một tinh không nào đó, thời không bỗng tách ra, một bóng người đi ra. Chính là Nhị điện chủ của Ác Đạo Minh – Khâu Bạch Y!
Khâu Bạch Y đi ra xong vỗ vào ngực mình, thở hổn hển. Ông ta bị Thượng Thần Thiên Huyên đuổi theo cả mấy vạn vũ trụ tinh vực! Đúng là khó tin!
Khâu Bạch Y lau mồ hôi trên trán, quay đầu nhìn thời không tinh vực sau lưng. Thấy thời không tinh vực ấy không có động tĩnh, ông ta mới thở phào nhẹ nhõm, phải công nhận rằng người phụ nữ này quá khó đối phó.
Dọc đường đi, ông ta đã sử dụng mọi cách mới có thể thoát thân. Lúc này, thời không cách đó không xa bỗng sục sôi, sau đó thời không tách ra, một ông lão tóc trắng từ từ đi ra.
Đằng sau ông lão còn có một nhóm cường giả đông đảo tới mấy chục người.
Nhìn thấy ông lão tóc trắng, Khâu Bạch Y nở nụ cười nhưng cũng chỉ thoáng qua trong giây lát.
Ông lão tóc trắng bước tới trước mặt Khâu Bạch Y rồi hỏi: “Sao Thần Trạch lại chết?”
Khâu Bạch Y khẽ thở dài: “Thực lực của tên Diệp Quân kia quá mạnh”.