Thanh kiếm trước ngực Tịnh Sơ rung chuyển dữ dội, muốn hoàn toàn hủy diệt sự sống của bà ta, nhưng đã bị một luồng ý chí võ đạo trấn áp.
Tịnh Sơ chậm rãi nắm chặt hai tay lại, nhìn chằm chằm Phục Võ với ánh mắt kiên định: “Vậy thì phải bước qua được xác ta đã”.
Nói xong bà ta gầm lên một tiếng, ép thanh kiếm bay ra khỏi người mình, sau đó bà ta nhảy lên, hung mãnh lao về phía Phục Võ.
Nơi xa, Phục Võ duỗi một ngón tay ra, sau đó hơi hướng về phía trước, trong nháy mắt, hàng triệu tia kiếm quang phóng ra từ đầu ngón tay.
Kiếm quang như biển, bao phủ trời đất.
Ầm ầm!
Sau khi Tịnh Sơ lao mạnh tới, vô số kiếm quang nổ tung, thời không vốn đã được sửa lại trong nháy mắt một lần nữa vỡ tan, lại trở nên đen kịt…
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, hai người phụ nữ đồng thời bay ngược ra cả mấy vạn trượng.
Tịnh Sơ dừng lại, bà ta nằm trong thời không, khóe miệng không ngừng tràn ra máu tươi, trên người bà ta có hàng trăm vết kiếm, không chỉ vậy sức sống trong cơ thể bà ta vẫn đang tan biến một cách nhanh chóng. Mà Phục Võ cũng nằm trong thời không, trong cơ thể bà ta có vô số quyền ý tung hoành, chúng cũng đang điên cuồng hủy diệt sức sống của bà ta.
Cả hai người phụ nữ đều bị thương nặng!
Nhưng rất nhanh, Phục Võ lại đứng dậy. Bà ta nhìn Tịnh Sơ đang nằm nơi xa, sau đó quay người bước đi, chỉ một bước đã tới trước mặt nhóm Diệp Quân.
Bà ta nhìn tổ thạch luân hồi chăm chú, trong mắt là chấp niệm. Bà ta bước từng bước về phía viên đá, mỗi bước đi, trong không trung đều sẽ để lại một dấu chân máu.
Đi được vài bước, bà ta chợt quay đầu lại, Tịnh Sơ đang đứng phía sau nơi cách bà ta trăm trượng, trên người máu chảy ròng ròng…
Tịnh Sơ nhìn Phục Võ, nói ngắt quãng: “Ta vẫn… chưa chết…”
Vừa nói xong, khóe miệng bà ta lại trào máu, sau đó nhỏ xuống đất…
Nhìn thấy cảnh này, vô số cường giả của nền văn minh Thiên Hành ậng lên nước mắt. Nhất Niệm cũng rơm rớm nước mắt. Quan chấp hành đứng đầu!
Trước đây cô ta cũng muốn trở thành quan chấp hành đứng đầu, bởi vì thật sự rất uy phong, có thể khiến tất cả người dân kính phục.
Nhưng lúc này cô ta mới hiểu, danh xưng quan chấp hành đứng đầu này không chỉ uy phong, mà còn là trách nhiệm.
Nghe Tịnh Sơ nói vậy, Phục Võ gật đầu, sau đó quay người đi về phía Tịnh Sơ: “Vậy thì đánh chết ngươi trước”.
Nói rồi bà ta xòe tay, một thanh kiếm xuất hiện trong tay, giây tiếp theo, người bà ta đột nhiên run lên rồi biến mất tại chỗ.
Xa xa, Tịnh Sơ không né không tránh, để cho Phục Võ đâm kiếm vào bụng mình, mà gần như đồng thời, bà ta đưa hai tay ra ôm lấy Phục Võ, trong tích tắc, cơ thể và linh hồn bà ta bốc cháy, không chỉ vậy, giữa chân mày bà ta còn bay ra một ngọn lửa đỏ tím, ngọn lửa ấy bao trùm lấy hai người…
Đồng quy vu tận?
Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều chết lặng.